Chương 676

Niệm Niệm là một minh tinh, nhất định còn lo lắng hơn.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ ảo não.

Tại cô, tất cả là tại cô.

Nếu không phải vì cô, Niệm Niệm sẽ không đến đó, cũng sẽ không bị Phương Thanh Liên đánh cho thế này.

Nếu thực sự để lại sẹo thì sao?

Nam Khuê lập tức lắc đầu nguầy nguậy, cô thật sự không dám nghĩ đến.

Không, sẽ không, chắc chắn là không.

Niệm Niệm tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy.

Sau khi xử lý vết thương và bôi thuốc, cả hai đồng thanh hỏi: “Bác sĩ, liệu có để lại sẹo không?”

Nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp, bác sĩ liền mỉm cười ân cần an ủi: “Cô gái đừng lo lắng, thuốc này có tác dụng rất tốt, tôi cũng xử lý vết thương rất cẩn thận rồi, chỉ cần về nhà chăm sóc cẩn thận là sẽ không để lại sẹo.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Nam Khuê lập tức cúi đầu cảm ơn.

Dù bác sĩ đã nói vậy nhưng khi nào mặt Niệm Niệm chưa khôi phục lại như ban đầu, cô vẫn chưa thật sự yên tâm.

Đi đến cửa cấp thuốc để lấy thuốc, sau đó hai người đi ra khỏi bệnh viện.

Nam Khuê một tay cầm thuốc, một tay nắm lấy tay Lâm Niệm Sơ, mặt vẫn cúi gằm xuống.

“Được rồi, hồi nãy không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Sẽ không để lại sẹo đâu.” Lâm Niệm Sơ an ủi nói.

Cô ấy biết nhất định Nam Khuê đang tự trách mình.

“Xin lỗi cậu, Niệm Niệm, tớ biết bây giờ nói những lời này rất dư thừa nhưng tớ vẫn muốn nói.”

“Vậy thì đừng nói nữa, tớ không thích cậu nói mấy lời này đâu, xa lạ quá. Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu, kể cả có xảy ra trường hợp xấu hơn thì chị Đồng nhất định cũng sẽ có cách. Hơn nữa, không phải vẫn có thể tiểu phẫu được sao, sẽ không để lại sẹo đâu.”

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Nam Khuê mới yên tâm hơn chút.

Vừa đến cổng bệnh viện, hai người đã nhìn thấy Lục Kiến Thành đi đến.

“Khuê Khuê, chúng ta nói chuyện đi.” Lục Kiến Thành lập tức nắm lấy tay cô.

Nam Khuê không cần suy nghĩ mà tránh ra ngay: “Không cần, chúng ta không còn gì để nói hết.”

Cô nắm tay Lâm Niệm Sơ nhanh chóng lên xe, sau đó kêu tài xế lập tức lái xe rời đi.

Lục Kiến Thành cũng nhanh chóng lên xe, đi theo xe hai người họ.

Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau trở về nơi ấm áp kia.

Hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV, như thể mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến họ.

Một tiếng sau, Lâm Niệm Sơ vẫn có chút không đành lòng nói: “Khuê Khuê, vừa nãy tớ có ra ngoài ban công lấy quần áo thì thấy Lục Kiến Thành đang đứng ở dưới lầu, hình như đang chờ cậu đấy.”

Lúc này, điện thoại của Nam Khuê cũng điên cuồng vang lên.

Cô mở ra, tất cả đều là tin nhắn Wechat của Lục Kiến Thành.

“Khuê Khuê, anh biết dù anh có nói xin lỗi cả ngàn lần thì em cũng không nghe nhưng anh vẫn phải nói, anh xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play