Chương 674

Nói xong, Nam Khuê cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Kiến Thành một cái, đi đến kéo Lâm Niệm Sơ đi.

Lục Kiến Thành đi theo nắm lấy tay Nam Khuê: “Phòng khám bệnh ở tầng hai, anh đưa bọn em đến đó.”

“Không cần.” Nam Khuê lạnh lùng từ chối: “Anh ở lại đây với người trong lòng của anh đi, tôi đã nói rồi, nếu anh đã chọn cô ta thì chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

“Hơn nữa, tôi khuyên anh nên quản cô ta cho nghiêm, nếu như còn có lần sau, tôi không ngại thay anh dạy dỗ cô ta đâu.”

“Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành vẫn nắm chặt tay cô không buông: “Em đừng giận dỗi, vết thương trên mặt Lâm Niệm Sơ cần được trị liệu ngay lập tức, thân phận của cô ấy rất đặc biệt, không thể để lại sẹo được.”

“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Lục, nhưng không cần tổng giám đốc Lục lo lắng đâu, anh yên tâm, kể cả mặt tôi có để lại sẹo cũng sẽ không chữa trị ở một bệnh viện chữa tâm thần với què đâu, tôi sợ đen đủi.” Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng lên tiếng.

Những lời này lập tức làm Phương Thanh Liên tức chết.

Ngay sau đó, Nam Khuê liền dắt Lâm Niệm Sơ đi.

Nhìn thấy Lục Kiến Thành ở lại, Phương Thanh Liên có chút vui mừng, lập tức vắt thêm vài giọt nước mắt, giả bộ đáng thương nói: “Kiến Thành, mặt em đau quá.”

Nhưng mà vừa dứt lời, Phương Thanh Liên liền ý thức được có gì đó không ổn.

Cô ta thấy Lục Kiến Thành đang bước từng bước tới chỗ mình, hơn nữa đôi mắt anh cực kỳ lạnh lẽo, gần như không có chút độ ấm nào.

Đôi mắt đó giống như thanh kiếm sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Kiến Thành…”

“Anh?… Anh sao vậy? Anh như vậy làm em hơi…” Phương Thanh Liên có chút sợ hãi nói.

Nhưng mà cô ta còn chưa nói hết câu.

Đột nhiên trên cổ có cảm giác hít thở không thông, Lục Kiến Thành đã nắm lấy cằm cô ta, hung hăng bóp.

“Kiến Thành, ư… buông ra, anh mau buông em ra.”

“Em…em không thở nổi, anh buông ra.” Phương Thanh Liên lớn tiếng kêu, dùng sức thở hổn hển.

Nhưng mà vô dụng.

Lục Kiến Thành nhìn cô ta, giọng nói quỷ mị như phát ra từ âm phủ: “Tôi đã cảnh cáo cô không được chọc vào cô ấy, cô không để tâm đến lời nói của tôi đúng không?”

“Cô ấy?”

Hừ… Phương Thanh Liên cười lạnh.

Nam Khuê, lại là cô ta.

Tại sao trong lòng anh chỉ có người phụ nữ đó, anh không thể nhìn ra cô đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy sao?

“Hu hu, buông ra, Kiến Thành, em…em sắp chết rồi, anh mau buông ra.” Phương Thanh Liên đau đớn kêu lên, đồng thời vươn tay ra vỗ mạnh vào tay Lục Kiến Thành.

Lúc cô ta chỉ còn hơi thở cuối cùng, Lục Kiến Thành mới buông cô ta ra.

Phương Thanh Liên lập tức thở lấy thở để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play