Chương 664

“Không ngờ đúng không?” Cô nhìn Lâm Niệm Sơ, sau đó lại tự nhủ: “Tớ cũng không ngờ, cậu nói xem, nếu như không phải tớ biết thì anh ấy định giấu tớ bao lâu? Cả đời sao?”

Đến bệnh viện, Nam Khuê nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thay quần áo xong lập tức đi làm.

Cô luôn tự nói với bản thân, dù cuộc sống có tan nát đến mức nào cũng không thể mang cảm xúc vào công việc được.

Trong công việc, cô không thể bị chuyện tình cảm làm phân tâm được, cô nhất định phải tỉnh táo, phải có trách nhiệm của một bác sĩ với bệnh nhân.

Thay xong quần áo cô đã nhận được điện thoại nói có một bệnh nhân chảy máu não đang đến, tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Nam Khuê không dám chậm trễ dù chỉ nửa giây, cô lập tức chạy đi hỗ trợ.

Vì người bệnh tuổi khá lớn, cộng thêm có biến chứng của những bệnh khác nên ca cấp cứu kéo dài gần mười tiếng.

Một miếng cơm mọi người cũng không ăn, nước cũng không uống một ngụm.

Tất cả mọi người đều chịu đựng.

Lúc kết thúc, tất cả mọi người đều mệt đến mất cảm giác, bác sĩ chủ trì trực tiếp ngã xuống đất, dựa vào tường thở dốc từng hơi một.

Tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng, cũng may cứu chữa kịp thời, chỉ bị liệt một nửa người.

Mặc dù kết quả không phải hoàn hảo nhất nhưng cũng đã là kết quả tốt nhất.

Nam Khuê và đồng nghiệp cùng đẩy người bệnh từ phòng giải phẫu ra, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Cửa phòng giải phẫu vừa mở ra đã thấy một ông lão tóc trắng xóa, tay chống gậy, kích động run rẩy đi tới.

Hai mắt ông cụ ướt át, nhìn bà cụ trên giường, nắm chặt tay bà cụ nói: “Bà nó à, bà thế nào? Có đau không?”

Con trai họ nhanh chóng nhận được tin bà lão sẽ liệt nửa người từ chỗ bác sĩ.

Ông lão nghe xong thì lập tức lau nước mắt.

Sau đó ông cụ cúi đầu, ở trước mặt mọi người nâng tay bà cụ lên, quý trọng hôn một cái, vẻ mặt chân thành nói: “Bà nó, bà yên tâm, lúc trẻ bà đã chăm sóc tôi cả một đời rồi, bây giờ bà không đi được thì để tôi chăm sóc bà.”

“Mặc dù bà luôn nói tôi làm không tốt, nhưng bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc bà vô cùng tốt.”

“Đợi bà khỏe rồi chúng ta sẽ về nhà, sau này tôi chính là chân của bà, bà thích đi đâu tôi sẽ đưa bà đi chỗ đó.”

Sau khi đưa bà cụ về phòng bệnh, tất cả mọi người đều cảm thán.

Bây giờ rất khó để có thể tận mắt nhìn thấy một tình cảm hỗ trợ nhau lúc hoạn nạn, bên nhau đến già thế này.

Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, cũng đều rất cảm động.

Hốc mắt Nam Khuê ươn ướt.

Cô nhớ đến Lục Kiến Thành.

Đây là cảnh tượng cô đã nghĩ đến vô số lần, nắm chặt tay nhau đi đến cuối cuộc đời.

Cô thở dài đi thay quần áo.

Lúc ra đến cổng bệnh viện đã là bảy giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play