Chương 64

Dương Anh còn chưa dứt lời, đột nhiên, Lục Kiến Thành đập mạnh chiếc đũa trong tay xuống, ánh mắt lạnh băng như mũi tên bắn qua.

Đôi đũa kim loại kia bị ném xuống chiếc bàn gỗ dày với một lực rất mạnh.

Ngay sau đó, Lục Kiến Thành chậm rãi đứng dậy, ngón tay thon dài chỉ về phía của Lục Nhu và Dương Anh, mặt lạnh nhạt, không chút nể nang mà nói: “Bây giờ lập tức đuổi hai người này ra ngoài cho tôi.”

“Cái… cái gì?”

Môi Lục Nhu run rẩy, hoàn toàn không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.

Hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của ông nội, một dịp quan trọng như vậy mà anh Lục lại muốn đuổi cô và mẹ ra ngoài.

Hơn nữa, cô ta cũng không thể ngờ rằng, mình chẳng qua chỉ là trách móc mấy câu về người vợ không thể gặp mặt của anh, vậy mà lại sắp bị anh đuổi ra ngoài.

“Sao thế? Tôi nói chưa đủ rõ à, sao còn đứng đó làm gì?”

Thấy bác Chu không nhúc nhích, Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng.

Lúc này, bác Chu cũng biết rằng thiếu gia không phải là nhất thời nóng giận mà thực sự đã nổi cơn thịnh nộ rồi.

Nhưng mà Lục Nhu và Dương Anh suy cho cùng cũng là người của nhà họ Lục, mặc dù cách nhau mấy đời nhưng cũng là mang họ Lục.

Bác Chu có phần do dự, nhìn về phía Lục lão gia.

“Thưa ông, lời của thiếu gia…”

Ông nội Lục nhìn về phía bác Chu, khẽ gật đầu: “Cứ làm theo lời nó đi.”

Lục Nhu và Dương Anh vốn dĩ còn ôm một tia hy vọng, hy vọng rằng ông nội có thể chống lưng giúp bọn họ, không ngờ rằng ngay cả ông cũng không giúp họ.

Rất nhanh, vệ sĩ của nhà họ Lục đã đi vào.

Bọn họ một trái một phải, đứng bên cạnh Lục Nhu và Dương Anh đầy vạm vỡ: “Mời theo chúng tôi ra ngoài.”

Lục Nhu ngồi không nhúc nhích, cô ta chớp mắt, làm ra bộ dạng khốn khổ nhìn về phía ông nội Lục.

“Ông nội, mặc dù cháu không phải là cháu gái ruột của người, những mà cháu tốt xấu gì cũng là người nhà họ Lục, hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của ông, một ngày vui như vậy mà ông thật sự muốn đuổi cháu và mẹ ra ngoài sao?”

“Cha đã mất nhiều năm như vậy, những năm này đều là cháu và mẹ côi cút một mình, nương tựa lẫn nhau mà sống, người thật sự nhẫn tâm đối xử với cháu như vậy sao?”

Phải nói rằng, Lục Nhu diễn vai khốn khổ này vô cùng tròn vai.

Đây cũng là nguyên do bác Chu nhìn lại nhìn sang phía lão gia sau khi Lục Kiến Thành đưa ra mệnh lệnh.

Cha của Lục Nhu, Lục Chiếu Lương đã qua đời vài năm, kể từ khi cha qua đời, hai mẹ con họ đã phải chịu không ít lần bị ức hiếp, cũng như sự khổ cực.

Nếu như không phải là Lục lão gia nể tình họ là họ hàng xa nhà họ Lục nên chiếu cố, thì e rằng bọn họ đã sớm thành bộ dạng gì rồi.

Vốn dĩ nghĩ đến việc bọn họ là người nhà họ Lục nên mới tốt bụng ra tay giúp đỡ, nhưng hôm nay lại dám ngồi trên bàn mà ngang nhiên nói xấu cháu dâu của ông, đây là chuyện Lục lão gia không thể nhẫn nhịn được.

“Ông ơi, cháu biết sai rồi, là cháu đã nói xấu, cháu không nên cười cợt vợ của anh Lục như vậy, cầu xin ông lượng thứ cho mẹ và cháu một lần!”

“Ông nội, cháu xin lỗi, cháu biết sai thật rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play