Chương 611

Đặc biệt là người cô lớn tuổi kia, toàn thân đều toát lên vẻ nho nhã, lúc nhìn cô có chút kinh ngạc và vui mừng, nụ cười trên mặt lại càng thêm ấm áp, khiến người khác càng thêm thoải mái: “Phương Hằng, người cậu đưa đến là?”

Bà ấy có chút kích động nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống, ngay cả rơi xuống vài giọt trà cũng không phát hiện.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người Nam Khuê.

Cô gái này có mái tóc dài như thác nước, nhìn trông rất dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt to trong veo như nước, bà ấy vừa nhìn đã rất thích.

Lại nhìn làn da của cô, thật sự là rất trắng, làn da trắng như tuyết, trắng nõn hồng hào, dáng người cao đúng tiêu chuẩn.

Phương Hằng làm sao có thể không biết sự kích động và suy nghĩ của lão phu nhân, nhanh chóng giải thích: “Đây là Nam Khuê, là bạn của đội trưởng Chu, cô ấy biết đội trưởng Chu bị thương nên đặc biệt đến thăm anh ấy.”

“Ồ.” Mộc Uyển gật đầu, ánh mắt có phần mất mát, nhưng ngay sau đó lại rực sáng trở lại: “Cô Nam Khuê đúng không, nếu cô không ngại thì cứ ở phòng khách uống cốc trà đã, để tôi bảo người lên gọi Tiễn Nam.”

Nam Khuê không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể gật đầu một cái, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.

“Cô Nam Khuê, không cần câu nệ đâu, cô thích uống loại trà nào, để tôi bảo người chuẩn bị.”

“Vâng cô, trà hoa cúc là được ạ.”

Mộc Uyển gật đầu, lập tức nhìn về phía quản gia: “Đi pha một tách trà hoa cúc cho Cô Nam Khuê.”

“Cô ơi, cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”

Nhân cơ hội này, Chu Phượng Kiều đã nhanh chóng chạy lên lầu.

Vì đang vội nên cô không gõ cửa, cô vừa đẩy cửa vào, đồng thời hét lên: “Anh…”

Vừa dứt lời, cô phát hiện anh trai mình đang thay áo sơ mi, cúc áo vẫn chưa được cài.

Trong lòng thầm thấy không ổn, cô lập tức xoay người lại.

Anh trai cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không ai được phép nhìn anh ấy thay quần áo, ngay cả khi quần áo đã được thay nhưng chưa cài cúc cẩn thận, nghiêm chỉnh thì cũng không được nhìn.

Cô ấy đã từng kêu ca với mẹ và chị gái không dưới vài lần.

Chị cả chỉ vào đầu cô: “Chu Phượng Kiều, lòng dạ em cũng hẹp hòi quá đấy, nó muốn để cơ thể mình cho vợ tương lai xem thôi, giữ thân như ngọc vì vợ tương lai, em ghen gì chứ?”

“Haizz, dáng người anh trai mình đẹp như vậy, em cũng không làm gì cả, chỉ muốn thưởng thức chút thôi.”

“Đi mà thưởng thức cơ thể của chồng em ấy.”

“Cũng đúng, sau này em nhất định sẽ tìm được người đẹp trai hơn anh trai, dáng người cũng đẹp hơn anh ấy, hừ.”

Đang suy nghĩ miên man thì một giọng nói vang lên sau lưng.

“Lỗ mãng hấp tấp vào cũng không gõ cửa, may ở trong này là anh, nếu là những người khác thì làm sao bây giờ?” Chu Tiễn Nam đã cài xong nút áo cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play