Chương 606

Lục Kiến Thành không có sức sống, anh nhận ly nước, uống mấy hớp rồi đưa cốc cho Nam Khuê: “Nếu nhớ người kia như vậy, tại sao lại không đi tìm anh ta?”

“Làm sao anh biết em chưa từng đi tìm?” Nam Khuê trả lời.

Nghe được câu trả lời này, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy khó thở.

Tự dưng anh hỏi làm gì?

Đáng lẽ anh không nên hỏi.

Cô vẫn còn đi tìm người đàn ông kia, vừa nghĩ đến chuyện này anh lại không khống chế được mà tức giận, vừa tức trong lòng anh lại bắt đầu đau.

Nhưng lần này, anh không còn bao dung độ lượng như trước nữa.

Anh đưa tay ra kéo Nam Khuê vào lòng: “Anh không quan tâm, nếu em đã đi tìm anh ta mà hai người vẫn không làm hòa, bây giờ người em thích là anh, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, cũng sẽ không nhường em cho anh ta.”

“Nếu anh ta còn dám tới tìm em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

Nam Khuê cười toe toét: “Ồ? Vậy anh định không bỏ qua cho anh ấy kiểu gì?”

“Đó là chuyện của anh và anh ta, chắc chắn sẽ có cách giải quyết giữa những người đàn ông với nhau.”

“Hơn nữa anh nhớ là em đã nói, anh ta đã kết hôn, rồi lại tái hôn, cho nên cho dù là về tình trạng hôn nhân hay thực lực kinh tế, anh ta vẫn kém anh.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê kìm lại nụ cười trong lòng, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt quá đáng yêu.

Bộ dạng này, thật sự rất dễ thương!

“Lục Kiến Thành, anh ấy không tái hôn, không phải anh cũng ly hôn rồi sao? Anh nói như thể em giống như đồ vật mua về vậy?”

“Ừ, vậy thì coi như là mua đồ đi, anh có giá trị cao, em mua anh. Hơn nữa anh và anh ta sao có thể giống nhau chứ, anh dù là kết hôn lần đầu hay tái hôn thì cũng đều là em.”

Nam Khuê đưa tay ra, không nhịn được nhéo mặt Lục Kiến Thành một cái: “Sao em lại không phát hiện ra Lục tiên sinh mặt dày như vậy từ khi nào nhỉ?”

“Ứ, lúc nào cũng mặt dày với em.”

“Vậy có phải anh thực sự rất ghét anh ấy không?” Nam Khuê lại hỏi.

“Đương nhiên là ghét.”

“Cũng không thích anh ấy sao?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Không thích.”

“Ừm.” Nam Khuê gật đầu, đột nhiên nhìn anh rồi nghiêm túc đáp: “Em cũng không thích nữa, bởi vì anh ấy quá ngốc, đã lâu như vậy rồi mà còn không nhận ra người kia chính là mình, còn tự ghen với chính mình, ngốc chết đi mất, không đáng yêu chút nào.”

Đợi đã.

Não bộ của Lục Kiến Thành hoạt động rất nhanh.

Tự ghen với chính mình?

Tự ghen với chính mình?

Ý của Khuê Khuê là, người kia..?

Lục Kiến Thành kích động đến mức không thể tin được, cho nên, người kia không phải là ai khác, mà là …mà là chính anh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play