Chương 603

“Xin lỗi anh, Kiến Thành, anh đau như vậy, khó chịu như vậy, lúc anh nguy hiểm như vậy mà em lại không thể ở bên cạnh anh.”

“Lúc đó anh nhất định rất đau. Bây giờ thì sao, anh còn đau không?”

Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi xuống.

Không cẩn thận, những giọt nước mắt kia chợt rơi trên vết sẹo của anh.

Nam Khuê lập tức luống cuống tay chân, đưa tay ra lau.

Nước mắt là chất lỏng, lại còn nóng, cô sợ làm anh tỉnh giấc.

Nhưng mà càng lau thì nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.

Như thể không thể lau sạch được vậy.

Cô đau lòng.

Cô thực sự rất đau lòng.

Nước mắt cứ thế chảy dài trên vết thương của anh.

Bỗng nhiên, trong lòng Nam Khuê đưa ra một quyết định.

Cô cúi người, môi tới gần, từng chút một áp sát vào người anh, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên lưng anh.

Giống như làm vậy, anh sẽ có thể bớt đau hơn.

Một cảm giác ấm áp ập đến, ngay lúc đó, cả người Lục Kiến Thành rung lên.

Thực ra lúc cô nhẹ nhàng chạm lên vết thương của anh, anh đã tỉnh rồi.

Nhưng mà anh sợ nếu mình tỉnh lại, thì cô nhất định sẽ hỏi tình hình lúc đó của anh, mà nếu cô hỏi, anh chắc chắn sẽ không nỡ lừa gạt cô, nói cho cô biết hết.

Nhưng nếu cô biết, cô sẽ chỉ càng đau lòng, càng khó chịu hơn.

Vì vậy, anh chỉ có thể giả vờ ngủ, giả vờ không biết gì hết.

Nhưng mà anh không ngờ là Khuê Khuê của anh sẽ cúi người hôn lên từng vết sẹo của anh.

Anh đã từng nhìn những vết sẹo đó trong gương, chúng ngoằn ngoèo uốn khúc, có vết rất sâu, trông không đẹp chút nào, thậm chí một số còn rất xấu xí.

Nhưng mà cô lại chẳng hề để bụng.

Khoảnh khắc môi cô rơi xuống, trái tim anh đã nóng đến mức như bị quả cầu lửa vây quanh.

“Khuê Khuê …” Nhịn không được nữa, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gọi.

Nghe thấy giọng của anh, nước mắt của Nam Khuê càng rơi nhiều hơn: “Đồ ngốc, anh bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao không nói cho em?”

“Đau không? Bây giờ anh còn đau không?”

“Không đau nữa, hiện tại anh rất ổn, không đau chút nào nữa.”

Thấy Nam Khuê vẫn còn đang cau mày, Lục Kiến Thành lại kiên quyết nói: “Khuê Khuê, anh thật sự không còn đau nữa, nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem.”

Nói rồi, Lục Kiến Thành muốn cử động cánh tay của mình.

Nhưng mà cánh tay của anh chưa kịp duỗi lên thì đã bị Nam Khuê kéo lại: “Được rồi, em tin anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play