Chương 600

Nam Khuê ơi là Nam Khuê, mày thật là mất mặt quá đi.

Nhưng Lục Kiến Thành lại chầm chậm cười, anh cong môi, nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt tuấn tú đầy mê hoặc, thể hiện rõ ràng rằng tâm trạng đang vô cùng tốt.

“Vậy thì để anh dạy em.”

Nói xong, anh ôm đầu Nam Khuê, hôn đầy mạnh bạo.

Nhiệt độ trong phòng bệnh ngày càng cao.

Nam Khuê hai tay nắm lấy quần áo của anh, ngẩng đầu lên, đã không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể thuận theo anh, khiến bản thân chìm đắm rồi lại càng thêm say mê.

Sau nụ hôn ấy, Nam Khuê dựa vào vòng tay anh thở hổn hển.

Nhưng mà ngược lại, hơi thở của ai đó vẫn bình thản như vậy.

Mấu chốt là có người nào đó còn cố ý áp sát vào tai cô: “Thêm vài lần sẽ không mệt như thế nữa.”

Nhiệt độ trên mặt Nam Khuê càng lúc càng cao.

Mãi cho đến khi hơi thở ổn định, rời khỏi vòng tay anh, Nam Khuê mới nhận ra một vấn đề quan trọng.

“Anh bị thương ở đâu? Sao anh không nói cho em biết.”

“Hai ngày rồi anh mất liên lạc với em, nhưng thật ra anh ở trong bệnh viện dưỡng thương.”

Nam Khuê nghe xong, lập tức trở nên lo lắng: “Lục Kiến Thành, anh bị thương nặng như vậy sao không nói với em? Anh không biết em sẽ lo lắng, không yên lòng sao?”

“Chính vì sợ em lo lắng cho nên anh mới không dám nói cho em biết.” Lục Kiến Thành siết chặt tay cô, vẻ mặt đau khổ.

“Nhưng nếu anh không nói với em, em càng lo lắng hơn, suốt hai ngày anh không trả lời điện thoại của em, em còn nghĩ là anh đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, dọa chết em rồi anh biết không?”

“Em cảnh cáo anh, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không được phép giấu em, nếu để cho em biết được, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.”

“Được, không giấu em.”

Nhìn vào mắt cô, đôi mắt Lục Kiến Thành hơi rũ xuống, cả người rất nặng nề.

“Anh xin lỗi Khuê Khuê, xin hãy tha thứ cho anh vì đã không nói cho em biết tên của cô ấy, là do anh quá nhu nhược và sợ hãi.”

“Xin hãy tha thứ cho anh, anh không dám nói với em, cũng không dám để cho em biết.”

Nam Khuê vẫn còn đang bàng hoàng, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.

Cô đưa tay ra, cởi quần áo của Lục Kiến Thành: “Vết thương lúc đó ở đâu, đã bình phục chưa? Để em xem xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play