Chương 588

“Đã đầy rồi, nhưng mà chuẩn bị hao tổn nên còn cần một nguồn điện vô tận nữa.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê tức giận, không khỏi nhéo nhéo cánh tay anh, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương: “Lục Kiến Thành, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn ở đây nói giỡn nữa.”

Cô vừa nói xong, Lục Kiến Thành liền kêu rên một tiếng.

Đột nhiên Nam Khuê lại thấy đau lòng: “Được rồi, em không nói nữa, anh nằm yên đi.”

“Được.” Lục Kiến Thành nghe lời nhắm mắt lại.

Lúc này, Nam Khuê duỗi tay xé phần tay áo cô xuống.

May mà lúc này quần áo cô còn có chút tác dụng.

Trong toàn bộ quá trình, Nam Khuê gần như đều run run tay băng bó cho Lục Kiến Thành.

Nhưng mà viên đạn vẫn chưa được lấy ra, trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai: “Tổng giám đốc Lục.”

“Tổng giám đốc Lục, anh bị sao vậy, bị thương sao?” Người đến lo lắng hỏi.

Lục Kiến Thành duỗi tay, nhàn nhạt nói: “Không sao, không cần căng thẳng.”

Nam Khuê vỗn dĩ đã rất sợ, bọn họ lo lắng một thì cô lo lắng mười.

“Tổng giám đốc Lục, xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi.”

“Không trách mấy người, không ai ngờ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”

“Đúng vậy, chúng tôi thậm chí còn không biết rằng vẫn có một nhóm cảnh sát đang phục kích trên ngọn núi này, bọn họ có vẻ đang vây bắt bọn người kia.”

Đúng lúc này, một nhóm cảnh sát áp sát bọn bắt cóc và đi xuống.

Nhìn thấy Nam Khuê và Lục Kiến Thành, họ bước tới và dừng lại.

“Hai người là những người vừa bị bắt sao? Trúng đạn rồi à? Tình hình thế nào rồi? Có cần chúng tôi giúp không?” Một trong những cảnh sát bước lên trước.

Nam Khuê gật đầu: “Ừmm, có bị trúng đạn, cũng khá nghiêm trọng, nếu các anh có thể giúp đỡ thì thật tốt quá.”

Vì xe cảnh sát đi đến bệnh viện khá êm và thẳng đường nên chắc sẽ nhanh hơn một chút.

Như vậy Lục Kiến Thành có thể nhanh đến bệnh viện hơn, nhanh được mổ hơn.

“Được rồi, chờ sau khi chữa vết thương xong, mong anh chị phối hợp với chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản.”

“Được.”

“Đúng rồi, cô tên là gì, đọc số điện thoại cho tôi.”

“Nam Khuê, 138 …”.

Khi cô nói tên xong, đột nhiên ngón tay của người phía sau khẽ run lên, bởi vì kích động, nên anh đã ho khan dữ dội.

Người bên cạnh thấy vậy, lập tức lo lắng nói: “Đội trưởng Chu, anh sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

Chu Tiễn Nam chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Cậu … cậu đỡ tôi qua đi.”

Vốn dĩ anh ấy đang đứng đằng sau, được mọi người vây quanh bảo vệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play