Chương 557

Đỗ Quốc Khôn không kiên nhẫn vung tay: “Mày cầu xin tao cũng vô dụng, tao thật sự không biết, năm đó mẹ mày gặp tao chỉ có một mình, không có bất kỳ thông tin gia đình nào, bây giờ tao nghi ngờ ngay cả tên của bà ta cũng là giả.”

“Vậy… suốt những năm qua ông không tò mò sao? Mẹ tôi không tiết lộ một chút thông tin nào sao?”

Nam Khuê hỏi, sốt ruột muốn biết.

“Không biết, trước khi bọn tao kết hôn có giao ước, phàm là chuyện có liên quan đến cha mày, không được nhắc tới một chữ nào, bà ta cho tao tiền, tao cần phải làm là một người cha hờ này, để thân phận của mày quang minh chính đại.”

Lời nói của Đỗ Quốc Khôn quả thực đã dập tắt tia sáng và hy vọng cuối cùng trong lòng Nam Khuê.

Cơ thể cô suy sụp, nếu như không phải có thứ gì đó đỡ cô thì đã ngã xuống đất rồi.

Đỗ Quốc Khôn lại càng cảm thấy buồn bực, sốt ruột nói: “Hôm nay tao tới tìm mày, cũng không phải vì để mày đi nhận người thân, Nam Khuê, tao nhắc lại lần nữa, ngày mai nếu mày không xoay sở được một trăm vạn cho tao, ông đây mà làm ra chuyện gì tao cũng không biết đâu.”

“Ông muốn cái làm gì?” Nam Khuê nhìn ông ta, trong lòng có dự cảm vô cùng không tốt.

“Người cha hờ này, ông đây đã làm hơn hai mươi năm rồi, quá ấm ức, nếu không gom được tiền, mày đừng trách tao đồng quy vu tận với thanh danh của mẹ mày. Tao để cho những hàng xóm, đồng nghiệp và bạn bè của bà ta nhìn thấy bà ta là một người phóng đãng như thế nào.”

(Đồng quy vu tận: cùng chết chung).

“Nam Khuê, mày hiếu thảo như vậy, chắc cũng không muốn mẹ mình sau khi chết còn bị người ta chỉ vào mộ chửi, làm người chết cũng không được yên ổn chứ!”

“Còn có mày, nếu như cả bệnh viện đều biết mà là một đứa con ngoài giá thú không rõ lai lịch, ngay cả cha là ai cũng không biết, mày cảm thấy bọn họ sẽ nhìn mày như thế nào? Hửm…? ”

Đỗ Quốc Khôn cười lạnh.

Bây giờ ông ta đã không có gì để che giấu nữa.

Ông ta giống như một con sói hung dữ, miệng hung hăng như con thú săn mồi, cả người khủng bố, rất buồn nôn.

Hắn giống như một con sói hung dữ, miệng hộc máu, cả người vô cùng kinh người, cũng vô cùng kinh tởm. Điều khiến Nanxi bất lực hơn nữa là cô không còn lựa chọn nào khác.

Càng làm cho Nam Khuê bất lực chính là cô không còn lựa chọn nào khác.

Cô có thể không quan tâm đến bản thân mình, cô thậm chí có thể từ bỏ công việc rồi đi đến một nơi khác.

Nhưng mẹ thì không được, bà vất vả cả đời, một mình sinh và nuôi nấng cô, đã vất vả như vậy rồi.

Làm sao cô có thể để cho mẹ đã mất rồi còn bị người nghị luận, bị người ta nói, bị người ta chỉ trỏ chứ?

Nam Khuê không thể chịu đựng được.

Cũng là nhược điểm trí mạng mà Đỗ Quốc Khôn bắt được.

“Đỗ Quốc Khôn, rốt cuộc ông còn có lương tâm hay không, cho dù tôi không phải con ruột của ông, mẹ tôi tốt xấu gì cũng sống chung với ông mấy chục năm, hai người cũng đã làm vợ chồng mấy chục năm rồi, sao ông có thể nhẫn tâm làm hỏng thanh danh của bà ấy chứ?”

Nam Khuê càng nói tức giận, vành mắt cô đều đỏ.

Bởi vì tức giận, cả người càng phát run.

“Vợ chồng?” Đỗ Quốc Khôn cười lạnh: “Mày đã thấy cặp vợ chồng nào chia phòng ngủ chưa, tao và bà ta chỉ là đăng ký kết hôn mà thôi, kết hôn hơn hai mươi năm, ngay cả một ngón tay của bà ta cũng không cho ông đây chạm vào, tính là vợ chồng gì chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play