Chương 546

Phương Thanh Liên lần này nhẹ nhàng hơn, cô ta nghiêng người, tựa đầu vào ngực Lục Kiến Thành.

Nghe được nhịp tim của anh, cô ta nhẹ giọng nói: “Kiến Thành, anh không cần tự trách, cũng không cần thấy có lỗi, em nói rồi, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện.”

“Điều em muốn rất đơn giản, chỉ cần anh còn sống là em vui rồi, em không cần gì nữa hết.”

Khi nói những lời này, miệng Phương Thanh Liên cong lên một nụ cười đạt được ý xấu.

Trong lòng ngập tràn đắc ý.

Lúc trước dù gì cô ta cũng đã ở cùng Lục Kiến Thành một năm.

Ít nhiều cũng hiểu biết về anh, trải qua chuyện lần này, mặc kệ anh còn yêu cô ta hay không nhưng nhất định anh cũng sẽ không mặc kệ cô ta.

Cho dù cô ta có thuyết phục anh cả nghìn lần và nói anh nghìn lần là không được tự trách mình thì anh vẫn sẽ tự trách mình.

Chỉ cần có sự áy náy này, cô ta sẽ có được thứ mình muốn.

“Nam Khuê, cô cứ chờ đó, tôi sẽ không để cô được như ý nguyện.”

“Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô và Kiến Thành ở bên nhau .”

Nhưng mà Phương Thanh Liên lại không ngờ được rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa tay đẩy cô ta ra.

“Kiến Thành, sao vậy?”

Nhìn thấy anh đẩy mình ra, Phương Thanh Liên khó hiểu hỏi.

“Thanh Liên, thực sự cảm ơn em, cảm ơn em đã cứu anh, cảm ơn em đã bất chấp để giữ lại tính mạng cho anh. Ngoại trừ những thứ có liên quan tới anh ra, em muốn thứ gì anh cũng có thể cho em được.”

Phương Thanh Liên lập tức hiểu Lục Kiến Thành có ý gì.

Cô ta hé môi, lập tức mở miệng: “Kiến Thành, bây giờ em không muốn nói chuyện này với anh, chuyện này có thể để sau hẵng nói. Bây giờ sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất, anh cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này về sau chúng ta lại nói.”

“Thanh Liên…”

Lục Kiến Thành vốn muốn tiếp tục nói.

Đột nhiên, điện thoại vang lên.

Anh vừa nhìn, là điện thoại của Nam Khuê.

Trong lồng ngực truyền đến một cảm giác thoải mái khó tả, anh muốn ngay lập tức nhận điện thoại.

Nhưng nhìn thấy mình còn đang ở bệnh viện, trên người còn quấn đầy băng gạc, anh lại thất vọng bỏ tay xuống.

Hiện tại trông anh rất khủng khiếp, nếu Khuê Khuê nhìn thấy nhất định sẽ rất lo lắng.

Hơn nữa, anh không muốn cô nhìn thấy anh bị thương, anh luôn muốn cho cô thấy những gì tốt nhất của bản thân.

Nhưng anh cũng không đành lòng từ chối.

Trên điện thoại, nhạc chuông cuộc gọi đến vẫn luôn vang lên.

“Là của Nam Khuê gọi sao? Sao anh không trả lời, hiện tại anh đang bị thương, hẳn là rất nhớ cô ấy.” Phương Thanh Liên cắn môi ân cần nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play