Chương 517

Không còn sự rụt rè ngày thường, Nam Khuê đưa tay ôm chặt Lục Kiến Thành, hận không thể khảm vào người anh.

Giống như vậy nên mới không sợ mất đi, cũng không nhớ nhung nhiều như vậy.

Không hiểu sao cô luôn cảm thấy gần đây mình có chút đa sầu đa cảm.

Cô cũng có cảm giác rằng chỉ cần vừa buông tay ra anh sẽ rời khỏi mình.

Hôn một lúc, nước mắt Nam Khuê từ từ rơi xuống.

Khi Lục Kiến Thành cảm thấy miệng mặn chát, anh mới phát hiện người trong lòng đang khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng đau lòng, giống như phải chịu uất ức gì rất lớn vậy.

“Đừng khóc.” Lục Kiến Thành đau lòng lau nước mắt cho cô, cưng chiều dỗ dành.

“Sẽ không đi lâu đâu, anh hứa với em, sau khi xong việc anh sẽ lập tức về ngay, sẽ rất nhanh thôi, vừa về anh sẽ em đi ăn lẩu.”

“Còn có đồ ngọt em thích nhất nữa, đi đu quay và vòng ngựa xoay em thích nhất nữa.” Nam Khuê càng nói nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Lục Kiến Thành cúi đầu, kiên nhẫn hôn từng giọt nước mắt của cô.

“Được.” Trái tim anh đau đớn, gật đầu: “Khuê Khuê nói gì thì chính là cái đó, chờ anh về sẽ làm và đi hết mọi nơi với em.”

“Vậy anh nhất định phải nhớ rõ lời hứa của mình, không được lừa em.”

Nam Khuê khóc một cách đau lòng, cô thật sự không nỡ.

Vô cùng vô cùng không nỡ.

Nhưng khi đó không ai biết rằng.

Có một lời hứa vẫn mãi chỉ là một lời hứa.

Không còn cơ hội để thực hiện nữa.

Nam Khuê nghĩ, nếu như khi đó cô có năng lực biết trước, biết chuyện xảy ra trước thì có chết cô cũng không để anh rời khỏi nơi này.

Lục Kiến Thành cũng vậy, nếu như biết có ngày đó, anh nhất định sẽ chỉ ở bên cạnh Nam Khuê, sẽ không đi đâu cả.

Nhưng trong cuộc đời này cái gì cũng có, chỉ không có hai từ “nếu như”.

Ai cũng không có cơ hội để hối hận.

Không có ai là ngoại lệ cả.

Nam Khuê vẫy tay, lưu luyến không rời xuống xe.

Lái xe nhấn ga, xe của Lục Kiến Thành nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc.

Cô vẫy tay, Lục Kiến Thành cũng vẫy tay.

Nhưng rất nhanh họ đã không nhìn thấy đối phương, xe cũng càng đi xa hơn.

Nhưng Nam Khuê vẫn bướng bỉnh vẫy tay với hướng mà xe Lục Kiến Thành đã rời đi.

Mặc dù biết anh không nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn tạm biệt anh một cách thật hoàn chỉnh.

Bóng dáng chiếc xe nhanh chóng trở nên mơ hồ, cuối cùng càng đi càng xa, nhưng Nam Khuê vẫn đứng ở ven đường nhìn theo rất lâu, mãi cho đến khi không thấy nữa cô mới đi vào nhà hàng.

Lúc Nam Khuê vào tiệm lẩu, Lâm Niệm Sơ đã ngồi chờ bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play