Chương 515

“Ừm, do người nào đó da mặt quá mỏng nên da mặt anh phải dày một chút thì mới cân bằng được.”

“Anh nói da mặt ai mỏng?”

“Còn không phải sao? Ai mỗi lần anh hôn đều đỏ mặt vậy?”

“Em…” Nam Khuê lập tức thẳng lưng, không phục nói: “Em… Người ta là con gái, đương nhiên phải có chút thẹn thùng rồi.”

“Được, Khuê Khuê muốn thẹn thùng thì thẹn thùng, anh thích nhìn khuôn mặt đỏ ửng của em, cũng thích dáng vẻ thẹn thùng của em. Chỉ cần là em thì dáng vẻ nào anh cũng thích.”

Không thể không nói, lời này của Lục Kiến Thành hoàn toàn khiến Nam Khuê rung động.

Trong lòng ngọt như được ăn mật vậy.

Giờ phút này cô dựa vào lòng Lục Kiến Thành, dường như có cả thế giới trong tay vậy, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ.

Thời gian yên bình là một chuyện cũng rất đơn giản, chỉ cần có anh và em bên nhau là được.

Lục Kiến Thành ôm lấy Nam Khuê, cơ thể cô mềm mại, ôm vào trong lòng vô cùng dễ chịu.

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của cô, trong lòng anh cũng đều là vui vẻ và sự hài lòng.

Nếu như có thể, anh thật sự muốn ôm cô lâu hơn một chút, ở bên cạnh cô nhiều hơn.

Nhưng gần đây công việc trong công ty rất nhiều, vì mở rộng nên cơ cấu tổ chức nội bộ khá hỗn loạn, có rất nhiều chuyện cần anh phải tự mình đi làm, vậy nên mới bận rộn như vậy.

Dường như từ khi hai người thật sự ở bên nhau, anh chưa từng ở bên cạnh cô một ngày hoàn chỉnh.

Nghĩ đến chuyện lát nữa lại phải đi công tác, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng áy náy.

“Xin lỗi, Khuê Khuê.”

Anh yên lặng nói trong lòng, cúi đầu hôn lên trán Nam Khuê một cái.

Đúng lúc này Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt như nai con tràn ngập hưng phấn nhìn Lục Kiến Thành: “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn tối vậy?”

“Không phải em nói muốn ăn lẩu sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Ừm, đúng rồi, cho nên anh muốn dẫn em đi ăn lẩu sao?”

Thấy vẻ mặt vui vẻ của Nam Khuê, Lục Kiến Thành không đành lòng, nặng nề gật nhẹ đầu: “Ừm, đi ăn lẩu.”

“Được, cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, thật ra em biết anh không ăn được cay, cảm ơn anh đã đồng ý mang em đi ăn thứ em thích, lần sau em sẽ đi ăn đồ anh thích với anh.”

“Được.”

Mãi đến khi xe gần đến nhà hàng, cho dù Lục Kiến Thành có không nỡ đến đâu thì cuối cùng vẫn lên tiếng.

“Khuê Khuê…”

“Ừm? Sao vậy ? Có phải có chuyện gì không? Em thấy anh vẫn luôn cau mày, như vậy không đẹp trai chút nào.” Nam Khuê dựa vào lòng anh, đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của anh.

“Thật xin lỗi Khuê Khuê, anh đã đặt bàn, nhưng lát nữa Lâm Niệm Sơ sẽ ăn với em, anh không thể ăn với em được.”

Lục Kiến Thành vừa nói xong, bàn tay đang đặt trên lông mày anh của Nam Khuê dừng lại.

Một lúc sau cô mới phản ứng được, hạ tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh lại phải đi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play