Chương 478

Phòng này không phải là phòng cô đang liên hoan, trong phòng rất ồn ào, có ca hát, có chơi trò chơi, có cả nói chuyện, tóm lại vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù đèn trong phòng rất mờ ảo, cũng có không ít người nhưng cô vừa liếc mắt đã nhận ra Lục Kiến Thành.

Anh lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai chân nhẹ nhàng duỗi ra, tuy rằng nhìn rất tùy ý nhưng cũng không thể che giấu được khí chất cao quý và tao nhã của anh.

Cô nhìn thấy vị trí của anh – ở chính giữa phòng.

Không cần nghĩ cũng biết đó là nơi tôn quý nhất.

Nhìn thấy có người xông vào, đặc biệt là một cô gái xa lạ, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, tất cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại.

Lúc đó, hầu như mọi người đều nhìn về phía Nam Khuê.

Nam Khuê vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Kiến Thành.

Chỉ là ánh mắt anh quá mức thanh lãnh, quá mức bình tĩnh, tựa như một hồ nước xuân không gợn sóng.

Anh rất bình tính, quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến tàn nhẫn.

Nam Khuê rũ mắt xuống, hàng mi dài như cây quạt đang che đi đôi mắt cô, cũng che đi sự mất mát và buồn bã trong ánh mắt.

Nếu anh đã giả vờ không quen biết cô, đã coi cô như người xa lạ.

Vậy cô cần gì mở miệng nói với anh!

Dù thế nào đi nữa thì hai người cũng đã ly hôn, suy cho cùng thì đúng là người xa lạ.

Cho nên anh làm rất đúng, cô không có gì phải buồn cả.

Chỉ là cô không ngờ anh lại bình tĩnh như vậy.

“Thật ngại quá, tôi đi nhầm phòng.”

Nam Khuê nói xong liền muốn lập tức xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Mỹ nữ, phòng của chúng tôi có quy định nghiêm ngặt, không phải lúc nào cô muốn thì vào, muốn ra thì ra đâu.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh từ trên sô pha bước tới, khuôn mặt tuấn tú nhưng lời nói lại vô cùng nguy hiểm.

“Tôi không cố ý đi vào, chỉ không cẩn thận đi nhầm thôi, phòng của tôi ở đối diện phòng của anh.” Nam Khuê giải thích.

Nhưng mà người đàn ông kia không nghe cô giải thích.

Anh ta bước tới, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt Nam Khuê, môi mỏng khẽ mở: “Mỹ nữ, tôi không có hứng thú để nghe mấy cái quá trình, tôi chỉ xem kết quả thôi.”

“Kết quả chính là cô đã đi nhầm phòng, vậy nhất định phải đáp ứng yêu cầu của tôi rồi mới được rời đi, nếu không tôi cũng rất mất mặt, cô nhìn xem, hôm nay trong phòng tôi còn có một vị khách quý, cô làm xong yêu cầu, coi như đó là lời xin lỗi rồi mới có thể đi.”

Nam Khuê ngước mắt, ánh mắt dừng trên người Lục Kiến Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play