Chương 472

Hơn nữa, đèn trong phòng mờ ảo, chỉ phác họa ra một hình dáng mơ hồ, Nam Khuê lại đang hơi choáng váng nên ngay lập tức nhận nhầm Quý Dạ Bạch.

Sau khi nhận ra mình đã nhận nhầm người, cô cũng dừng lại rồi xoay người trở về.

Có thể là đi khá nhanh nên đột nhiên cô lảo đảo một chút, toàn bộ cơ thể như ngã xuống sàn.

“A …?” Cô theo bản năng kêu lên một tiếng.

“Khuê Khuê, cẩn thận.” Tống Dực cũng hét lên rồi vội vàng chạy tới.

Nhưng dù sao khoảng cách cũng tương đối xa, cô ấy không chạy đến nhanh như vậy được.

Ngay khi Nam Khuê nghĩ rằng cô sẽ ngã xuống đất thì đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy người cô.

Bị dọa một phen, Nam Khuê cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.

Khi thấy người đang giữ mình là Quý Dạ Bạch, cô nhanh chóng rút khỏi vòng tay của anh ấy, cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: “Cảm ơn, Quý Viện!”

Quý Dạ Bạch thu tay lại và chỉ khẽ liếc nhìn cô, từ đầu đến cuối anh ấy đều im lặng, không nói một lời nào.

Tống Dực lập tức chạy tới đỡ Nam Khuê: “Thế nào? Có bị thương không?”

“Không, không sao đâu.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta qua bên kia đi.”

Tống Dực lại đưa Nam Khuê về lại vị trí vừa rồi.

Lúc này, chủ quản Lưu đi đến hàn huyên vài câu với Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch một tay đút túi quần, đôi mắt lành lạnh nhìn thoáng qua toàn bộ căn phòng.

Không hiểu vì sao mà Nam Khuê cảm giác ánh mắt anh ấy đang dừng trên người cô.

Chỉ mong là không phải, hy vọng là do cô nghĩ nhiều.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia, tôi xin mời tất cả một ly.”

Lời vừa dứt, Quý Dạ Bạch lập tức ngẩng đầu uống cạn một ly rượu vang đỏ.

Mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh nhìn anh ấy uống rượu, hầu như đều bị mê hoặc.

Nam Khuê cũng ngây ngẩn cả người, nhưng không phải vì thấy động tác của Quý Dạ Bạch quá ngầu mà là vì anh ấy có nhiều khía cạnh khá giống với Lục Kiến Thành.

Đặc biệt là tại không gian ánh sáng mờ mờ này, khi chỉ thấy mơ hồ, cô càng cảm thấy người trước mắt quá giống Lục Kiến Thành.

Giống, thật sự rất giống.

Lúc này cô đang nhìn Quý Dạ Bạch, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Lục Kiến Thành.

Cho đến khi Tống Dực duỗi tay chọc chọc vào tay cô: “Này, Khuê Khuê, hoàn hồn lại đi.”

Lúc này Nam Khuê mới nhận ra cô đang nhìn chằm chằm Quý Dạ Bạch.

Quan trọng hơn là có một vài đồng nghiệp phát hiện ra điều đó, cứ nhìn về phía cô.

Không chỉ vậy, ngay cả Quý Dạ Bạch cũng nhìn về phía cô, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Cho nên cô vừa ngẩng đầu liền không hẹn mà gặp mà đụng phải ánh mắt của Quý Dạ Bạch, cô hơi ngượng nên lập tức cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play