Chương 433

Cô đi ra khỏi cửa, bước đi trong vô thức.

Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là tùy tiện đến đâu thì đến.

Đột nhiên đi qua một con phố, bên ngoài đèn màu rực rỡ, đông đúc xe cộ, bài hát này đến bài hát khác mạnh mẽ vang dội như đang đánh vào đầu cô.

Ngay lúc đó, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm, cả người cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Cô bước chân vào, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Bên trong có chút ồn ào, nhạc sôi động, lại có rất nhiều người, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ thấy rất ồn ào, không muốn vào chút nào.

Nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy nơi này rất thoải mái, có thể giúp cô dùng âm nhạc lấp đầy suy nghĩ, không cần nghĩ đến gì nữa.

Bước vào quán bar, Nam Khuê tìm một chỗ ngẫu nhiên để ngồi xuống.

Ngay sau đó, một người phục vụ đến và hỏi cô muốn uống gì.

Cô không dám gọi rượu, vì sợ gặp nguy hiểm nên chỉ tùy tiện gọi một ly đồ uống.

“Đồ uống” được đưa lên, trang trí rất đẹp, nhìn rất dễ chịu.

Dưới sự tô điểm của ánh đèn, nó trông càng đẹp hơn.

Nam Khuê nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy nó rất ngon.

Chẳng mấy chốc, cô đã uống xong hết một ly.

Cô cũng không nghĩ nhiều, lại gọi thêm một ly nữa.

Tuy nhiên, khi uống đến cốc thứ ba, cô cảm thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn.

Cô thấy rất chóng mặt, xây xẩm mặt mày.

Chuyện gì vậy?

Cô đâu có uống rượu, chỉ là uống một chút đồ uống mà thôi, sao mà lại say rồi.

Nam Khuê cầm lấy chiếc ly, loạng choạng đi tới quầy bar, đặt nó xuống, môi đỏ mọng nói: “Ông chủ, có phải anh đưa nhầm rượu cho tôi rồi không?”

“Rõ ràng tôi gọi đồ uống mà sao uống một chút đã thấy chóng mặt rồi, anh đổi cho tôi một ly khác đi.”

Ông chủ nhìn thấy cái ly còn chưa uống hết của cô, lập tức hiểu ra.

Loại rượu này, tên giống như đồ uống, mùi vị cũng rất tuyệt, rất giống đồ uống, nhưng là rượu có tác dụng chậm.

Cô gái này trông ngoan ngoãn, chắc là lần đầu đến đây, không hiểu mấy thứ này, nên đã gọi nhầm.

Sau khi nghe giải thích, Nam Khuê nửa hiểu nửa không gật gật đầu.

Sau đó cầm ly rượu, loạng choạng trở về chỗ ngồi khi nãy.

Cô, càng ngày càng chóng mặt.

Bây giờ cô đang có cảm giác đầu thì nặng nhưng chân tay lại nhẹ tênh.

Từng cơn chóng mặt tấn công lấy cô.

Nam Khuê gục đầu lên bàn, muốn đợi đến khi không còn chóng mặt nữa, ít nhất là có thể đứng vững rồi mới rời đi.

Cô móc điện thoại ra, muốn tìm người để nói chuyện nhưng nhớ ra Niệm Niệm đang đóng phim, cô ấy cũng vì cô mà chậm trễ nhiều thứ rồi nên không muốn phiền cô ấy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play