Chương 431

Lâm Tiêu biết anh đang tức giận, nhưng cũng không dám nói dối, chỉ có thể gật đầu nói thật: “Đúng vậy, cô Nam Khuê nói nhất định phải tận tay đưa cho anh, nói cô ấy rất hổ thẹn.”

“Cô ấy còn nói gì nữa?”

“Cô Nam Khuê nói vật phải về với chủ cũ, nói ngài nhất định phải giữ…” Cẩn thận.

Lâm Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, Lục Kiến Thành đã cầm chiếc hộp lao ra cửa.

Chạy một đường đến hầm để xe, Lục Kiến Thành lập tức lái xe đến chỗ Nam Khuê.

Đến nơi rồi, anh dùng sức ấn chuông cửa.

Nam Khuê thu dọn đồ đạc đến tận trưa, đến cơm cũng chưa kịp nấu, nên đã lên mạng đặt đồ ăn.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô không nghĩ ngợi nhiều, còn tưởng đồ được giao đến rồi nên lập tức mở cửa.

Kết quả là ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Kiến Thành mặt đầy tức giận, người đến chắc chắn là không có thiện ý đang đứng ngoài cửa.

“Không phải anh nói hai ngày này sẽ không tới…” Tìm tôi sao?

Nam Khuê còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên, Lục Kiến Thành dùng sức đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó mở ra: “Lâm Tiêu nói, là em đưa những thứ này cho anh.”

“Đúng vậy.”

“Nam Khuê …” Lục Kiến Thành siết chặt nắm tay, hai mắt ửng đỏ, tức giận nhìn cô chằm chằm: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy? Em có biết giá trị của những thứ này không? Em có biết ý nghĩa của chúng không?”

“Tôi biết.”

Nam Khuê duỗi tay, cầm một cái vòng cổ bên trong đó, nhíu mày nói: “Lục Kiến Thành, chúng ta kết hôn được hai năm, hầu như tất cả các dịp lễ anh đều chuẩn bị quà cho tôi, hơn nữa đều rất đắt tiền.”

“Nhưng mà không có một món quà nào là anh đích thân chuẩn bị, đều là anh ra lệnh cho Lâm Tiêu chuẩn bị, anh cảm thấy tôi sẽ cần những món quà như vậy sao?”

“Bỏ đi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, tôi từng nói, tôi chưa bao giờ muốn từ anh bất cứ thứ gì trong cuộc hôn nhân này, những món trang sức này, cái nào cũng rất đắt, tôi không thể lấy được, vẫn là để vật về với chủ cũ thì sẽ tốt hơn.”

“Được, kể cả như vậy.”

Đột nhiên, anh cầm chiếc vòng ngọc bích cùng đôi hoa tai ngọc bích lên giơ trước mặt Nam Khuê: “Hai cái này, một cái là của ông nội tặng cho em, một cái là bà nội tặng cho em, em cũng không cần nữa à, nói vứt là vứt à.”

“Tôi không có vứt, tôi chỉ mang vật trả cho chủ cũ thôi.”

“Hừ …” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Những thứ này vốn là do ông bà tặng em, giờ em trả lại cho anh thì có khác gì vứt đi chứ.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng có quấy nhiễu.”

“Hơn nữa…” Giọng Nam Khuê trầm xuống, cô nghiêm túc gằn từng chữ: “Ông nội và bà nội đúng là tặng cho tôi, nhưng là tặng cho cháu dâu nhà họ Lục, chúng ta đã li hôn rồi, hai món trang sức này không còn thuộc về tôi nữa, tôi cũng không còn thân phận gì để giữ chúng nữa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play