Chương 424

“Ngủ với em một đêm, xương sống, thắt lưng và cánh tay của anh đều đau, em không cảm thấy nên đền bù cho anh chút gì đó sao?”

Anh đột nhiên nhích lại gần, hơn nữa tư thế của hai người còn sát nhau như vậy, Nam Khuê không kịp chuẩn bị, nhịp tim chậm mất nửa nhịp.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, tay chân luống cuống hỏi: “Đền… Đền bù cái gì?”

Hỏi xong cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng kéo dài khoảng cách với anh.

Nhìn cô như con thỏ nhỏ hoảng sợ tránh xa mình, Lục Kiến Thành nâng môi cười, tâm trạng không hiểu sao lại trở nên tốt hơn: “Sợ anh như vậy sao?”

“Sợ anh ăn em sao?”

Nam Khuê vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi nghĩ, nếu anh đã đến thì để tôi đền cho anh bằng cách mời một bữa đi!”

Nói xong cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô vô cùng bực bội, cô mặc cái gì đây?

Kết quả một giây sau cô đã nhìn thấy hành lí của mình trong phòng, vali bị mở ra, đồ bên trong giống như bị ai đó đảo qua, nhìn khá lộn xộn.

“Anh đụng vào hành lí của tôi sao?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua có nguyên nhân khá khẩn cấp, anh tìm quần áo ngủ cho em xong em đã lập tức quấn lấy anh, anh không kịp dọn đồ lại cho em.”

“Nếu như em cần, lát nữa ăn cơm xong anh sẽ chỉnh sửa hành lí của em về nguyên dạng.”

Nam Khuê: “…”

Trong vali của cô có một số quần áo riêng tư, sao có thể để anh đụng vào được chứ?

Thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi xuống.

Vừa đi đến thang máy đã thấy Lâm Niệm Sơ và Hoắc Ti Yến.

Nam Khuê thấy Lâm Niệm Sơ như nhìn thấy cứu tinh, cô chạy đến nắm lấy tay cô ấy.

Hai người mới nhìn nhau đã cùng nói một câu đầy kinh hãi:

“Hoắc Ti Yến đến?”

“Lục Kiến Thành cũng đến?”

Nói xong hai người đều yên lặng.

Hai người đàn ông cao lớn, khí thế bá đạo đứng sau hai người trong thang máy đã nói rõ hết mọi chuyện.

Nói là mời Lục Kiến Thành ăn cơm nhưng thật ra là bữa sáng khách sạn đã chuẩn bị.

Sau khi gặp Lâm Niệm Sơ, hai người lấy một số món rồi tìm một vị trí kín đáo gần cửa sổ ngồi xuống.

Chiếc bàn đó chỉ dành cho hai người.

Cho nên hai người đã tính từ trước, họ căn bản không muốn ngồi với hai người đàn ông kia.

Hoắc Ti Yến và Lục Kiến Thành nhìn mấy món mình đã lấy, sau đó nhìn nhau một cái rồi chỉ có thể tìm chỗ khác để ngồi xuống.

Vì người dưới sảnh khá nhiều nên xung quanh hai người Nam Khuê không có chỗ trống, Lục Kiến Thành và Hoắc Ti Yến chỉ có thể ngồi ở chỗ cách đó khá xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play