Chương 405

Trước khi lên máy bay, Nam Khuê thấy Lục Kiến Thành gọi đến nhưng cũng không bắt máy, cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau đó tắt di động bỏ vào trong túi.

Máy bay bay thẳng lên trời xanh, nhìn mây trắng không chút tì vết bên ngoài cửa sổ như những cục bông lớn mềm mại, cuối cùng tâm trạng Nam Khuê cũng khá hơn một chút.

Lục Kiến Thành ở phía bên kia lại tìm kiếm đến phát điên rồi.

Anh gọi cho Nam Khuê rất nhiều nhưng vẫn luôn không có người bắt máy.

Anh thất bại đặt điện thoại xuống, lúc này Lục Kiến Thành mới phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về cô.

Ngoài Đỗ Quốc Khôn, ở thành phố này không còn người thân nào, chắc chắn cô sẽ không đi tìm Đỗ Quốc Khôn, vậy mà anh lại hoàn toàn không biết cô sẽ đi đâu.

Phạm vi của cô, bạn bè của cô, bạn học của cô, ngoài Lâm Niệm Sơ ra, anh hoàn toàn không biết gì cả.

Ngay cả Lâm Niệm Sơ cũng là do cô nhắc đến quá nhiều, nổi tiếng và là tiểu hoa đán đang lên nên anh mới có chút ấn tượng.

Về phần bạn học trên trường của cô, nơi cô thường xuyên về, một cái anh cũng không biết chứ nói gì đến đi tìm?

Thêm mười phút nữa, Lâm Tiêu gọi điện đến: “Tổng giám đốc Lục, đã tìm được rồi, cô Nam Khuê ngồi máy bay đến Hải Nam.”

“Hải Nam?”

Vậy mà cô lại yên lặng bay đến Hải Nam.

Anh hoàn toàn chưa từng nghe thấy cô nhắc đến chuyện này!

“Cô ấy có mua vé khứ hồi không?”

Giờ phút này trái tim anh lên xuống không ngừng, vô cùng sợ hãi cô sẽ không quay lại.

“Có mua, vé khứ hồi vào ba ngày sau.”

“Mấy giờ?”

“Mười một giờ trưa lên máy bay.”

“Được, tôi đã biết.” Nói xong Lục Kiến Thành cúp điện thoại.

Máy bay của Nam Khuê hạ cánh, cô thấy một cô gái mặc quần áo màu vàng giơ bảng lớn tiếng nói: “Chị Nam Khuê, chỗ này, chỗ này.”

Người đến đón cô là Tiểu Đào, trợ lí Niệm Niệm mới tuyển, một em gái rất đáng yêu.

Tuổi cũng khá nhỏ, nghe nói mời tròn mười tám tuổi, vì điều kiện gia đình không tốt nên đã nghỉ học, về sau làm mấy công việc vất vả rồi mới làm trợ lí cho Niệm Niệm.

Hai người đi thẳng đến khách sạn.

Vừa đến phòng khách sạn, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi lẩu vô cùng thơm, đi lên trước thêm tí nữa, một nồi lẩu khói trắng nghi ngút đang sôi sùng sục lập tức hiện lên trước mắt.

Xung quanh có rất nhiều món đã được dọn lên, không chỉ có mình lẩu mà ngay cả đồ nhúng và đồ uống cũng đã chuẩn bị xong, vô cùng đầy đủ.

Nam Khuê nhìn đến ngây người, chuẩn bị cũng quá chu đáo rồi.

“Niệm Niệm đâu?” Nam Khuê hỏi.

Trợ lí Tiểu Đào giải thích: “Chị Niệm Niệm vẫn còn đang quay phim, chị ấy nói chị thích ăn lẩu, chắc chắn chị cũng đã rất thèm nên bọn em đã sớm chuẩn bị xong hết, nói để chị đến rồi ăn cho nóng, không cần chờ chị ấy, chị ăn trước.”

“Cậu ấy còn lâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play