Chương 392

Nam Khuê nở nụ cười nhìn Lục Kiến Thành, khoảnh khắc đó, cô đón gió, cười như một đứa trẻ, trẻ trung hoạt bát, xinh đẹp không tỳ vết.

Cô nói: “Vì kỷ niệm, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất của tôi đều trải qua ở đây”.

Vì vậy,sao có thể không nhớ chứ!

Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất và hạnh phúc nhất?

Khoảnh khắc đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Kiến Thành chính là “anh ta”, người đàn ông mà cô đã chôn chặt trong lòng suốt mười năm và âm thầm yêu mười năm.

“Vậy…?” Lục Kiến mở môi.

Nhưng khi lời nói đến bên miệng, lại không thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Anh thừa nhận rằng anh sợ hãi, rất sợ hãi.

Sợ nghe câu trả lời trong miệng cô, càng sợ nghe thấy một câu trả lời chắc chắn.

Nếu vậy, anh thực sự sẽ ghen tị và phát điên.

Hiện tại, hãy để cho anh tiếp tục lừa gạt chính mình, chỉ cần cô không nói ra đáp án, anh có thể tiếp tục làm bộ như không biết, tiếp tục thôi miên chính mình.

Ít nhất là như vậy, sẽ không thấy khó chịu.

“Muốn ăn cái gì?” Lục Kiến Thành chuyển đề tài.

Nam Khuê chỉ vào một quán bún đối diện: “Tôi muốn ăn bún, còn anh thì sao?”

“Anh đi với em.”

“Được.”

Hai người cùng nhau đến quán bún, bởi vì tới bữa ăn, nên bên trong có khá nhiều người, cũng may chỗ này rộng, cho nên tuy rằng đông người, nhưng làm cho người ta cảm giác cũng rộng rãi.

Tìm được một vị trí gần cửa sổ, Nam Khuê ngồi xuống.

Phục vụ nhanh chóng mang thực đơn lên, bởi vì quá bận rộn, vội vã đặt xuống rồi rời đi.

“Các vị xem trước, muốn ăn cái gì rồi gọi tôi nhé.” Người phục vụ nói xong, rồi bận rộn chạy qua một cái bàn khác.

Nam Khuê gật đầu: “Được, anh bận cứ đi đi. ”

Đây là chuyện thường của cửa hàng nhỏ, tất nhiên không thể giống như nhà hàng lớn có dịch vụ tốt được.

Nhưng vì giá rẻ, thích hợp mức sống xung quanh trường.

“Tôi muốn ăn bún vị cà chua, còn anh thì sao? Anh muốn ăn vị gì?” Nam Khuê hỏi.

“Giống như em.”

Nam Khuê sửng sốt, đúng lúc này, trên bàn bên cạnh không xa truyền đến tiếng làm nũng dịu dàng của một cô gái: “Không cần, em chỉ muốn ăn cay, nước canh rõ ràng không ngon chút nào.”

“Được rồi được, em hứa sẽ ăn một bữa cay này thôi, lần sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời anh ăn nhạt mà.” Cô gái vừa nói vừa chớp mắt, làm những động tác đáng yêu.

Dáng vẻ kia, quả thật rất đáng yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play