Chương 361

Từ trước đến giờ anh chưa từng khó chịu như bây giờ, hận không thể đâm cho mình mấy nhát.

Vạn tiễn xuyên tâm chắc cũng chỉ như thế mà thôi.

Điếu thuốc trong tay đã cháy gần đến tay, tàn thuốc rơi xuống, cơn đau khi bị bỏng kéo anh trở lại.

Nam Khuê tỉnh dậy, anh đi tới, từng bước từng bước đi về phía cô, nếu như có thể, anh hy vọng con đường này dài thêm một chút, dài thêm nhiều chút cũng được, cho dù không thể đi được đến bên cạnh cô, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cô cũng tốt, anh cũng thỏa mãn rồi.

Thế nhưng đường có dài bao nhiêu thì cũng sẽ có điểm kết thúc.

Cho dù có không bằng lòng đi chăng nữa, cuối cùng anh vẫn đi tới và dừng lại bên cạnh giường.

“Khuê Khuê…” anh mở miệng, trong lòng tràn đầy chua chát.

“Anh nghĩ xong chưa?”

Nam Khuê nhìn anh, hỏi anh một cách đầy kiên quyết.

“Em thật sự muốn li hôn sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô, lời ra khỏi miệng, hỏi từng chữ một cách khó khăn.

“Muốn.”

Nam Khuê trả lời ngắn gọn, nhưng Lục Kiến Thành lại có thể nhìn ra từ trong mắt cô sự kiên quyết và khẳng định chắc chắn, dường như không có chút do dự nào.

Anh đau, rất đau.

Anh không nỡ, thật sự rất không nỡ.

Nhưng mà không nỡ thì cũng làm sao?

Anh bây giờ không còn tư cách gì để giữ cô ở bên nữa rồi.

“Anh sẽ đồng ý với em, nhưng anh có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Đợi khi em khỏe lại rồi thì cùng anh về quê của ông bà một chuyến.”

Nam Khuê gật đầu: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Mấy ngày này, Nam Khuê vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, Lục Kiến Thành đã mời về mấy hộ sĩ chuyên nghiệp, một người hướng dẫn cô tập luyện phục hồi chức năng, một người là chuyên gia dinh dưỡng chịu trách nhiệm về chế độ ăn hàng ngày cho mỗi bữa ăn, còn có dì Bội nữa, căn cứ theo thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng bảo mà làm đồ ăn cho cô.

Dưới sự giúp đỡ của chuyên gia, cơ thể của Nam Khuê thật sự đã phục hồi nhanh hơn nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn trước.

Về phần “đứa bé”, cô với Lục Kiến Thành như có hẹn trước với nhau, ai cũng không nhắc tới nửa lời.

Mọi người đều rõ đây đã là vết thương không thể nhắc đến trong lòng hai người, một khi chạm vào sẽ rất đau và sẽ rỉ máu.

Ai cũng không dám nhắc tới.

Có một số nỗi đau, một số tổn thương, cho dù nó có lở loét thối rữa trong lòng như thế nào, thì cũng sẽ không có đủ can đảm mà mở nó ra thêm một lần nào.

Ở nhà dưỡng bệnh đến ngày thứ năm, Nam Khuê nhận được điện thoại của giáo sư Dương.

“Cô, cô về nước rồi ạ?” Cuối cùng trên mặt Nam Khuê cũng hiện chút vẻ tươi cười.

“Nam Khuê à, cô có lẽ còn ở đây lâu chút nữa, không nhanh như thế được, nếu như em sốt ruột thì có thể đến bệnh viện tìm các thầy cô khác hướng dẫn trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play