Chương 359

“Nếu như lúc đó anh tới, nếu như lúc đó tôi được đưa đến bệnh viện sớm một chút, kết quả có lẽ đã khác rồi, con tôi cũng sẽ không bỏ tôi mà đi.”

“Anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng cỡ nào không? Trời mưa to như thế, tôi một mình bò lê lết trên mặt đường bẩn thỉu, cố sống cố chết bò ra giữa mặt đường để cản xe lại, tôi suýt chút nữa thì bị xe tông chết rồi.”

“Lúc đó trên người tôi chảy rất nhiều máu, máu không ngừng chảy, không ngừng chảy đi, tôi bò trên mặt đất cứ như là con chó nhìn thấy chủ về vậy, khẩn cầu người ta giúp tôi báo cảnh sát, đưa tôi đến bệnh viện, thế nhưng không có ai để ý tới tôi cả.”

“Điện thoại thì cũng hỏng, tôi gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho anh, bởi vì tôi tin rằng cho dù anh có yêu Phương Thanh Liên đến đâu đi nữa, thì cũng biết tôi là vợ của anh, cho dù anh không yêu tôi, thì ít nhất cũng có trách nhiệm với tôi, cũng sẽ tới cứu tôi. Thế nhưng, tôi đã sai, trong tâm trí anh đều là cô ta, trong lòng anh tôi thậm chí còn chẳng có chút vị trí người vợ nào.”

“Anh có biết lúc đó tôi tuyệt vọng đến thế nào không? Chính anh là người đã bóp chết hy vọng cuối cùng đó của tôi, lúc nằm trên mặt đường bị mưa gió táp vào người, tôi đã nghĩ tới vô số cách chết cùng với dáng vẻ bi thảm sau khi chết đi của mình trông sẽ ra sao, lúc đó một chút hy vọng sống tôi cũng không dám mơ tưởng nữa, tôi chỉ muốn chết một cách có thể diện một chút, đó cũng là chút tâm nguyện và tham vọng cuối cùng của tôi.”

Nói xong lời này Nam Khuê cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cô lau nước mắt, quay người đi, ép mình không được phép khóc, không được rơi một giọt lệ nào trước mặt anh.

Mấy ngày nay cô đã khóc rất nhiều rồi, mắt cô đã rất đau, cô cũng không muốn khóc thêm nữa.

Nhưng mà nhiều lúc, nước mắt cũng không nghe theo lời cô.

“Sau đó Chu Tiễn Nam đã cứu tôi, nếu như không có anh ấy, chắc tôi cũng đã chết rồi.”

“Bây giờ nằm trước mặt anh đã là một cỗ thi thể rồi.”

Lời vừa nói xong, sức lực của Nam Khuê dường như bị rút hết, toàn bộ trống rỗng kiệt quệ.

Cô hiện tại cả người mềm rũ ra không còn chút sức nào.

Mệt, cô mệt mỏi quá.

Vốn dĩ cơ thể cô vẫn chưa hồi phục lại, tai nạn xe và sảy thai đã để lại cho cô tổn thương rất lớn, bây giờ lại xúc động mãnh liệt như thế, cơ thể cô không thể chịu được nữa rồi.

“Thế nên, coi như tôi cầu xin anh, nếu như anh có còn chút áy náy cùng với ý định đền bù tổn thất nào, thế thì thành toàn cho tôi đi.”

“Chúng ta li hôn, tốt cho anh, cũng tốt cho tôi.”

Nhìn theo bóng lưng của cô, lòng Lục Kiến Thành đau như dao cắt.

Anh chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày tự mua dây buộc mình như thế này, thế nhưng tất cả đều là do anh tự mình chuốc lấy.

Anh rất muốn nói, ‘vợ ơi, anh sai rồi, tại anh, đều là tại anh, là tự tay anh đã giết con của chúng ta;

Là anh không làm tốt trách nhiệm của một người chồng, một người cha, tất cả đều là tại anh, tội ác tày trời này đều là do anh tự tay tạo nên, em với con đều vô tội.’

Thế nhưng anh còn tư cách gì để nói mấy lời này?

Anh bây giờ thực sự không xứng đáng nhận được sự tha thứ của cô, càng không xứng cầu xin cô ở lại.

Con?

Bây giờ từ con này hệt như vô vàn cây kim cắm sâu vào trong tim anh, như thể vạn tiễn xuyên tâm, đừng nói là Nam Khuê không tha thứ cho anh, chính anh cũng không tha thứ được cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play