Chương 342

Nam Khuê vẫn ngồi trên cửa sổ, im lặng không nói gì.

Cô dựa vào tường, đôi mắt đen nhánh nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên trời, cơ thể đã không còn chút sức nào.

Hơn nữa cô không muốn nói chuyện với anh chút nào.

Lúc này Lục Kiến Thành mới phát hiện quần áo trên người cô rất mỏng manh, gió thổi qua, góc áo lập tức bay lên, căn bản không ngăn được chút gió lạnh nào.

Anh đưa tay lại sờ thì càng thót tim hơn, người cô vô cùng lạnh, gần như không có chút nhiệt độ nào, giống như một tảng băng vậy.

Lục Kiến Thành không chút do dự, cúi người trực tiếp bế cô lên, sau đó đặt cô xuống giường đắp chăn lại.

Dưới ánh đèn, anh mới phát hiện toàn thân cô lạnh đến mức nào, khuôn mặt trắng nhỏ lúc này tái nhợt không còn chút tia máu, xung quanh đều trắng nhưng giữa mặt lại lạnh đến mức đỏ ửng.

Tay cô gầy yếu đến mức dường như chỉ còn mình xương, lạnh giống như mới lấy ra từ tủ lạnh vậy.

“Vì sao không mặc thêm quần áo?” Lục Kiến Thành có chút tức giận.

Sao cô có thể không yêu thương bản thân mình như vậy chứ?

Cô có biết cô để bản thân bị lạnh thì người đau sẽ là anh không?

“…”

Nam Khuê nhìn anh một cái, vùi cơ thể xinh xắn nhỏ nhắn vào trong chăn, không để ý đến anh.

“Cơm cả ngày hôm nay, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối em đều không ăn?” Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình.

Đôi mắt bình tĩnh không chút rung động của Nam Khuê chớp một cái, cô nhẹ nhàng đáp: “Ừm!”

“Vì sao không ăn?”

“Không đói.” Cô nói.

Sao Lục Kiến Thành lại không biết đây là cớ cô tùy tiện nói ra chứ, nhưng anh lại không có cách nào khác cả.

Anh đưa tay sờ tay Nam Khuê, phát hiện tay cô vẫn lạnh buốt, vẫn giống với nhiệt độ ban nãy, không có chút ấm áp nào.

“Sao vẫn lạnh như vậy?”

Nói xong anh đặt bàn tay nhỏ nhắn của Nam Khuê vào bàn tay to lớn của mình, cẩn thận xoa nắn từng chút một.

Đồng thời nói với người hầu: “Nói người ở phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, chuẩn bị một món canh ngọt.”

Anh có để ý, mỗi khi tâm trạng cô không tốt, cô thường ăn chút canh ngọt.

“Không cần chuẩn bị.” Cuối cùng mí mắt Nam Khuê cũng động đậy, cô nói.

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn cô, cô lạnh nhạt giải thích: “Tôi không muốn ăn.”

“Lập tức chuẩn bị.”

Lục Kiến Thành như không nghe thấy cô nói gì, vẫn nói như cũ.

Xoa nhẹ một lúc mới cảm thấy tay cô ấm lên, sự lo lắng trong lòng anh mới hạ xuống được một chút.

“Người thế nào? Ấm chứ?” Anh hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play