Chương 328

Thế nhưng anh đã bỏ rơi cô.

Trong lòng Lục Kiến Thành đã hối hận muốn chết rồi, nhưng anh biết rõ, trên đời này loại thuốc nào cũng có, chỉ không có thuốc hối hận.

Là anh nợ cô, rốt cuộc nên trả cho cô thế nào đây?

Anh vốn đã nghĩ kĩ, sau khi cứu được Thanh Liên, anh sẽ đưa cô ta ra nước ngoài, đồng thời anh sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta, hai người ở hai thế giới, từ nay về sau sẽ không liên quan đến nhau nữa.

Nếu đó là cách duy nhất có thể khiến cô yên tâm, anh nhất định sẽ làm.

Nhưng đã quá muộn, dù sao anh cũng đã chậm một bước.

Nam Khuê nhấc chân lên, lại đến gần Lục Kiến Thành thêm mấy bước nữa.

Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng, lông mày ngay lập tức nhăn lại với nhau.

Lòng bàn chân truyền đến một cơn đau nhói, máu ngay lập tức chảy ra.

Chắc là mảnh thủy tinh.

Vừa rồi lúc Phương Thanh Liên đi ra ngoài, cô tức giận ném một cái ly thủy tinh, lúc xuống giường đi chân trần không mang giày nên chắc là cô giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ rồi.

“Nam Khuê …” Lục Kiến Thành lo lắng hét lên: “Làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?”

“Tôi không sao, không phiền anh Lục đây lo lắng.” Nam Khuê ngẩng đầu lạnh lùng đáp.

Nhìn khoảng cách giữa hai người, cô vươn tay đưa con dao trong tay cho Lục Kiến Thành: “Vết thương trên ngực Phương Thanh Liên là tôi làm, tôi thừa nhận, nếu anh đã đau lòng như vậy, được, tôi cho anh cơ hội, bây giờ tôi ở ngay đây, anh có thể dùng dao đâm tôi một nhát, tôi tuyệt đối sẽ không tránh.”

Nam Khuê nói xong, trong lòng không nhịn được đau thương.

Nhưng như vậy cũng tốt, không phải sao?

Chỉ cần anh đâm cô, bọn họ coi như đã trả nợ xong, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau nữa.

“Em nghĩ đây là điều anh muốn sao?”

Trong lòng Lục Kiến Thành hết nỗi chua xót này đến nỗi chua xót khác, sao cô có thể nghĩ thứ anh muốn là nợ máu trả bằng máu chứ?

Trong lòng cô Lục Kiến Thành anh là loại đàn ông như thế sao?

Đừng nói rằng anh không tin rằng con dao đó là do cô cố tình đâm, dù có như vậy thì anh ấy cũng sẽ không cầm dao đâm vợ của mình.

Nhưng những lời này, khi lọt vào tai Nam Khuê lại trở một ý nghĩa hoàn toàn khác.

“Thế à?” Cô cười: “Vậy thì anh Lục đây muốn tống tôi vào tù và giao tôi cho pháp luật sao?”

“Nếu như vậy mới có thể dập tắt cơn giận của anh, mới giúp anh lấy lại công bằng cho Phương Thanh Liên, thì xin lỗi, tôi vĩnh viễn sẽ không nhận tội đền tội với cô ta đâu.”

“Nam Khuê, ý anh không phải như vậy, em hiểu lầm rồi.” Lục Kiến Thành nhìn cô với ánh mắt đau lòng.

“Vậy ý của anh là gì? Hay là anh không hài lòng với những thứ này, chỉ khi tôi chết đi anh mới hài lòng sao?” Nam Khuê gần như dùng hết sức lực để nói những lời này.

Lục Kiến Thành buông Phương Thanh Liên ra, rồi bước tới và nắm lấy cánh tay của Nam Khuê.

Ngay lập tức, đôi mắt sâu thẳm của anh nghiêm túc nhìn cô: “Nam Khuê, em bình tĩnh, nghe anh nói, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm gì em, em là vợ anh, và anh sẽ không bao giờ chĩa dao vào em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play