Chương 310

Mấy lần trước khi anh đi cứu Thanh Liên, cô đều phản đối và từ chối.

Hôm nay cô lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói anh rời đi.

Lục Kiến Thành nhìn ánh mắt tỉnh táo của Nam Khuê, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó rất khác thường, nhưng cụ thể là đâu thì anh không nói được.

Nhưng anh có thể xác định một chuyện, hôm nay Nam Khuê quá tỉnh táo, quá hào phóng.

“Sao vậy? Không tin tôi sẽ để anh đi sao?”

Nam Khuê nói xong, lập tức đứng lên mở cửa, chỉ ra bên ngoài: “Đi đi, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh.”

“Tôi vẫn cho rằng người sai là anh, nhưng thật ra không phải, người sai là tôi, cho nên Lục Kiến Thành, tôi sẽ không ngăn cản anh, anh mau đi đi.”

“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không thể bỏ mặc cô ấy được.”

Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đứng dậy rời đi.

Nam Khuê nhìn bóng lưng anh mà bật cười.

Đúng vậy, anh không thể bỏ mặc Phương Thanh Liên được, cho nên chỉ có thể bỏ mặc cô thôi.

Giờ phút này, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ còn mình người phụ nữ kia, có khả năng anh đã quên hôm nay mưa gió to như thế nào, cô sợ hãi ra sao.

Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê đứng dậy.

Nhìn từ tầng hai xuống, cô có thể thấy rõ bóng dáng của Lục Kiến Thành.

Anh không dùng ô, cũng không dùng xe, cứ như vậy lao vào trong màn mưa.

Nghĩ đến việc sau này sẽ trở thành người xa lạ với anh, trong cuộc đời hai người sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, không biết đột nhiên Nam Khuê lấy dũng khí từ đâu ra, cô đứng dậy, cái gì cũng không quan tâm, điên cuồng chạy xuống dưới.

“Lục Kiến Thành…”

Cô lớn tiếng gọi, giọng nói xuyên qua màn mưa truyền vào tai anh.

Mặc dù giọng của cô đã bị tiếng mưa át đi mất, nhưng Lục Kiến Thành vẫn nghe thấy.

Anh nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy Nam Khuê chạy xuống, hơn nữa còn xuống đến cửa, mưa to đang hắt lên người cô, anh không chút suy nghĩ mà lao thẳng đến.

“Sao lại xuống dưới này?” Anh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Bên ngoài mưa rất lớn, thời tiết cũng rất lạnh, em mặc ít áo, sao chịu được chứ, mau vào đi.”

Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.

“Mau lên đi, xe và ô anh đều để lại, anh cũng đã gọi điện cho Lâm Tiêu, lát nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”

“Vậy còn anh? Tự mình đi sao?”

Yêu nhiều đến bao nhiêu mới có thể dũng cảm đến quên mình như vậy chứ?

“Không cần quan tâm đến anh, anh tự có cách của anh.”

Lúc này Lâm Tiêu lái xe đến, cậu ấy xuống xe đi về phía bọn họ.

“Đưa thiếu phu nhân về nhà, chăm sóc cô ấy cho tốt.”

Dặn dò Lâm Tiêu xong, Lục Kiến Thành xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn mưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play