Chương 292

Nam Khuê xấu hổ lấy tay tự vỗ mặt mình, vỗ xong mới biết, gương mặt nhỏ của cô thực sự rất nóng, nóng luôn cả tay rồi.

Sau khi Lục Kiến Thành rời đi không lâu, Nam Khuê liền nhận được điện thoại của Lục Minh Bác .

“Khuê Khuê à, hôm nay con có rảnh không, cha có chút chuyện muốn nói với con.”

“Dạ cha, vậy con quay về nhà cũ gặp người.”

“Được, cha đã sắp xếp người đến đón con rồi, con ngồi xe đến nhé.”

“Dạ vâng thưa cha.”

Sau khi cúp máy, không biết tại sao, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy thấp thỏm không yên.

Sao đột nhiên cha lại tìm mình? Hơn nữa ngay cả xe cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, xem ra, tất cả đều đã được chuẩn bị từ trước.

Sau khi ngồi lên xe, Nam Khuê đi thẳng một mạch đến nhà cũ.

Nhìn thấy Vân Thư cũng ở đó, Nam Khuê càng cảm thấy bất ngờ và quái lạ.

Nhiều năm nay, theo như cô biết, ngoài vài chuyện quan trọng ra, cha mẹ đã rất hiếm khi cùng nhau xuất hiện, càng không thể cùng lúc lại ở chung một chỗ.

Mà bây giờ họ lại cùng lúc xuất hiện, chứng tỏ không phải chuyện đơn giản.

“Mẹ.” Nhìn thấy Vân Thư, Nam Khuê liền cất tiếng gọi đầy ngọt ngào.

“Đi lên đi, cha đang đợi con ở thư phòng đấy.”

“Vâng ạ.”

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, trái tim Nam Khuê đập loạn xạ, vô cùng lo lắng.

Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.

Chẳng mấy chốc, một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong: “Khuê Khuê à, vào đi.”

Đẩy cửa ra, hương thơm tỏa khắp thư phòng, tràn ngập mùi sách.

Nam Khuê có chút không thoải mái bước vào: “Cha, cha tìm con có việc gì vậy ạ?”

“Khuê Khuê, ngồi đi, ngồi rồi nói.” Lục Minh Bác chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện ông.

Sau khi Nam Khuê ngồi xuống, Lục Minh Bác liền mở lời trước: “Gần đây, thằng khốn Kiến Thành đối xử với con thế nào?”

“Anh ấy đối xử với con rất tốt.”

Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người vào trong hai ngày này, Nam Khuê lại một lần nữa nhen nhóm tia hy vọng.

“Khuê Khuê, cha mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con, cho nên con không cần sợ, nếu nó dám ức hiếp con, con cứ nói với cha mẹ.”

“Cha à, thực sự không có mà.”

Cho dù là tại thời điểm nào, cho dù quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành có tốt hay xấu, thì trước nay cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nói xấu anh trước mặt người nhà anh.

Lục Minh Bác thở dài một hơi, ánh mắt đầy đau lòng nhìn Nam Khuê: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ thằng nhóc này gần đây làm gì, bọn ta không biết sao?”

“Chính con, lúc nào cũng bảo vệ nó, lúc nào cũng nói giúp cho nó.”

Nam Khuê cúi đầu, không nói gì.

Đúng như vậy, cô yêu anh, thì làm sao có thể không bảo vệ anh được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play