Chương 266

Nam Khuê nghe xong toàn thân không nhịn được mà run rẩy, dường như có chút không khống chế nổi chính mình.

Sau khi nghe mình cởi quần áo của anh, Nam Khuê vội vàng cúi đầu.

Nhìn rồi cô mới phát hiện áo choàng tắm trên người Lục Kiến Thành đúng là không biết cởi từ khi nào.

Dây buộc áo choàng tắm lỏng ra, cơ ngực và cơ bụng của anh lập tức lọt vào tầm mắt cô, dáng người rắn chắc mạnh mẽ, gợi cảm, khỏe mạnh kia nhanh chóng khiến Nam Khuê đỏ mặt.

Làn da màu lúa mạch mê hoặc, cơ bụng tám múi và đường nhân ngư gợi cảm.

Mặt Nam Khuê lập tức đỏ như tôm luộc.

Tuy số lần hai người làm không nhiều nhưng từ trước đến nay người đàn ông này đều biết làm thế nào để điều khiển tâm trạng của cô, cũng biết làm thế nào để khiến cô thẹn thùng, khiến cô động tình.

Ổn định lại tâm trạng, Nam Khuê lập tức giải thích: “Anh đừng có vu oan cho người khác.”

“Áo choàng tắm của anh bị lỏng ra do chúng ta giãy dụa cử động, không phải tôi làm.”

“Do ai giãy dụa?” Ánh mắt sâu thẳm của Lục Kiến Thành nhìn về phía cô.

“Là tôi giãy dụa, không sai, nhưng là vì anh…”

Nhân lúc Nam Khuê nói chuyện, Lục Kiến Thành chớp lấy cơ hội, lại lần nữa bịt kín môi cô.

Lần này anh đã được như mong muốn.

Nam Khuê hối hận đến mức muốn cắn chết chính mình.

Không thể không nói, đêm nay Lục Kiến Thành dịu dàng không thể tin được, anh từng chút từng chút dẫn dắt Nam Khuê, lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của Nam Khuê.

Nam Khuê thừa nhận, cô chìm sâu vào điều này.

Chìm sâu vào nụ hôn của anh, chìm sâu vào sự dịu dàng trí mạng của anh.

Dù những ngày gần đây cô luôn tức giận với anh, dù cô giận dỗi không ngủ cùng một chỗ với anh, nhưng cho dù có một ngàn lí do, một vạn lí do đi chăng nữa, có một chuyện không thể thay đổi được.

Đó chính là, cô vẫn yêu anh.

Vô cùng yêu anh.

Mười năm, một lần yêu tận mười năm, cả thanh xuân và tuổi trẻ của cô đều trôi qua với tình yêu này, sao có thể dễ dàng nói quên là quên, nói không yêu là không yêu được?

Nhiều khi cô thậm chí còn nghĩ, nếu như trên đời thật sự có nước vong tình thì có phải uống một chén sẽ quên đi anh, sẽ không nhớ đến tình yêu thầm mười năm này nữa không?

Nhưng cô vẫn mềm lòng.

Thời điểm quan trọng nhất, Nam Khuê vẫn rất tỉnh táo.

Khi tay anh tiếp tục hướng lên trên, Nam Khuê run lên một cái, sau đó lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy trong vắt: “Anh nghĩ rõ chưa? Lúc này anh muốn tôi hay là cơ thể của tôi?”

Cái trước liên quan đến yêu.

Cái sau không liên quan đến yêu, có khả năng chỉ là hành động nhất thời hoặc dục vọng mà thôi.

“Nhất định phải rõ ràng như vậy sao?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Nam Khuê gật đầu: “Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tôi nhất định phải phân rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play