Chương 253

“Thứ hai tuần sau.” Nam Khuê nói tiếp: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”

Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Đợi đã, anh có chuyện! Buổi trưa anh phải về nhà lấy tài liệu, thuận tiện ăn cơm cùng em luôn.”

“Ừm.” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, rồi nói: “Có thể để Lâm Tiêu về lấy.”

“Ở trong phòng ngủ, cậu ta không tiện vào lấy.”

“Không sao, tôi không để ý.” Nam Khuê nói xong, ngay lập tức Lục Kiến Thành bóp chặt lấy điện thoại.

Trong lòng anh xuất hiện những cơn sóng cuộn trào.

Không để ý?

Vậy mà cô ấy có thể nói không để ý.

Đó là phòng ngủ của bọn họ đó, nhớ lúc vừa kết hôn, đến cả những bảo mẫu cô ấy cũng không cho vào quét dọn, đều là tự cô ấy dọn dẹp.

Nhưng bây giờ cô ấy lại nói không để ý một người đàn ông có thể tuỳ tiện bước vào. Điều này có nghĩa là gì, Lục Kiến Thành không dám nghĩ sâu xa.

“Nhưng anh để ý.” Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng thấp hơn rất nhiều, giống như vừa nghiến chặt răng vừa thốt ra.

“Ừm…” ngữ khí của Nam Khuê vẫn rất lạnh nhạt, cô nhìn đồng hồ sau đó nói:

“Nếu như vậy thì lát nữa tôi sẽ về sớm một chút, anh nói vị trí cụ thể cho tôi, tôi sẽ đưa cho Lâm Tiêu.”

Lục Kiến Thành cau mày: “Em không ở nhà? Ra ngoài rồi?”

“Ừm, tôi tới thăm mẹ, cũng lâu không tới rồi. Anh yên tâm, trước buổi trưa tôi sẽ trở về.”

Nói xong, cũng không đợi Lục Kiến Thành trả lời, Nam Khuê trực tiếp ngắt điện thoại.

Nghe tiếng tút tút sau khi điện thoại bị ngắt, trong đáy mắt Lục Kiến Thành gợn sóng cuồn cuộn, thâm trầm sâu thẳm.

Lúc này trên điện thoại hiện lên một thông báo thời tiết. Lâm Tiêu cũng bước vào báo cáo: “Lục tổng, có thể sắp đổ mưa to rồi, công việc của chúng ta có cần phải điều chỉnh một chút không?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Đúng là phải điều chỉnh một chút, cậu đi thay đổi thời gian lại. Còn nữa, cậu đi lấy một chiếc ô to đến đây cho tôi.”

Tuy có thể chạy xe đến bên ngoài nghĩa trang nhưng bên trong chắc chắn không thể vào được.

Hơn nữa khu mộ của mẹ cô còn cách cổng nghĩa trang một đoạn, nếu như thật sự mưa to rồi thì rất cần một chiếc ô.

Lâm Tiêu ra ngoài một chút, khi bước vào liền đưa ô cho Lục Kiến Thành ngay. Lục Kiến Thành cầm ô trực tiếp bước tới thang máy, đồng thời dặn dò: “Công việc của buổi chiều cũng dời lại.”

“Lục tổng, ngài muốn ra ngoài sao?” Lúc này Lâm Tiêu mới phản ứng lại.

“Ừ, một mình tôi đi, không cần các cậu lái xe.”

“Nhưng mà lát nữa sẽ mưa to, lái xe không an toàn, Lục tổng, ngài có cần đợi tạnh mưa rồi mới đi hay không?”

“Bây giờ tôi phải đi, đợi tạnh mưa thì muộn rồi.”

Lục Kiến Thành nói xong, trực tiếp đi xuống tầng hầm để xe.

Đến nghĩa trang rồi, Nam Khuê mang một bó hoa cúc, nhẹ nhàng đặt lên trước mộ của mẹ, sau đó ngồi xuống phía trước.

“Mẹ, con tới thăm mẹ đây. Con xin lỗi, lần này con tới hơi muộn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play