Chương 249

Nam Khuê cười khổ nhìn anh: “Lục Kiến Thành, đừng đùa nữa, sao anh có thể…”

Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã cắt lời cô: “Nam Khuê, anh không đùa, những gì anh nói đều là thật.”

Ánh mắt của anh rõ ràng như vậy, ánh mắt sâu thẳm như một chiếc giếng sâu như có thể hút người khác vào.

Nam Khuê cố gắng để bản thân tỉnh táo.

“Nhưng Lục Kiến Thành, tôi đã không còn dũng khí để tin tưởng anh nữa rồi.”

Không hiểu vì sao trong đầu Lục Kiến Thành lại nhớ đến bộ quần áo kia, sau đó khuôn mặt tuấn tú của Chu Tiễn Nam lại xuất hiện.

Anh đưa tay nắm tay Nam Khuê, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp lạnh lùng: “Không tin anh thì em tin ai?”

“Chu Tiễn Nam sao?”

Nghe thấy anh nhắc đến Chu Tiễn Nam, Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu.

Lục Kiến Thành càng tức giận hơn: “Anh nhớ rằng anh đã nói với em không được ở gần anh ta, rốt cuộc em có đặt lời anh nói trong lòng không?”

“Vậy còn anh? Tôi cũng đã nói tôi không thích anh gặp Phương Thanh Liên, anh và cô ta giữ khoảng cách, không liên lạc với nhau nữa sao? Lục Kiến Thành, vì sao anh cứ như vậy chứ, vừa bá đáo chiếm hữu lại còn ngang ngược vô lý.”

Ha… Bá đạo chiếm hữu, ngang ngược vô lý.

Vậy mà cô lại dùng những từ như vậy để hình dung anh.

“Trong lòng em, anh là người như vậy sao?” Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt Nam Khuê, bên trong là lửa giận đang cố gắng kiềm chế.

Nam Khuê đưa tay đẩy anh ra: “Bây giờ chúng ta không thích hợp để nói nói chuyện, anh bình tĩnh một chút.”

Lục Kiến Thành không những không buông Nam Khuê ra mà ngược lại còn giữ cô chặt hơn: “Đúng lúc không có người ngoài, anh cảm thấy bây giờ chúng ta rất thích hợp để nói chuyện phiếm.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng có cố tình gây sự, anh thả tôi ra, tôi rất mệt mỏi.”

Nam Khuê nói càng khiến Lục Kiến Thành tức giận hơn.

Trong lòng anh vốn đã âm ỉ lửa giận, giờ phút này đã hoàn toàn bị Nam Khuê đốt lên.

“Anh cố tình gây sự?” Anh cười lạnh: “Là anh cố tình gây sự hay là em căn bản không quan tâm?”

“Cùng Chu Tiễn Nam thì vui vẻ, tươi cười nói chuyện, còn cùng anh thì không thể nói một lời thật lòng? Nam Khuê, rốt cuộc em có nhớ rõ thân phận của mình là gì không?”

Thân phận?

Anh luôn nhắc nhở cô nhớ đến thân phận của mình.

Vậy anh thì sao?

Anh có từng nhớ đến sao?

Nam Khuê nhìn anh, lạnh lùng cười nói: “Lục Kiến Thành, làm người không thể ngang ngược như vậy được, anh luôn yêu cầu tôi phải nhớ rõ thân phận của mình, vậy còn anh? Lúc anh gióng trống khua chiêng tổ chức sinh nhật cho Phương Thanh Liên, cho mối tình đầu của mình, anh có nghĩ đến thân phận đã kết hôn của anh không?”

“Anh có nghĩ đến cảm nhận của vợ mình, nghĩ đến sự khó xử, uất ức của tôi không?”

Đêm nay cô vẫn luôn kiềm chế bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play