Chương 1700

Chữ cuối cùng vẫn chưa nói xong, Nam Khuê đã ngủ thiếp đi.

May mắn thay, xe cấp cứu đã đến.

Lục Kiến Thành bế cô lên.

Tới bệnh viện, mãi cho đến khi Nam Khuê được đẩy vào phòng cấp cứu, toàn thân Lục Kiến Thành đều run rẩy.

Cả người anh ướt hết, là do nước ối bị vỡ.

Ngay cả thời gian sợ hãi cũng không có, y tá đã cầm giấy thông báo tình hình nguy kịch đi về phía anh: “Tình hình của sản phụ và đứa bé rất nguy kịch, phải lập tức phẫu thuật sinh mổ, người nhà mau ký tên đi.”

Lục Kiến Thành đưa tay lấy cây bút kia, chợt phát hiện bản thân làm sao cũng không cầm được.

Tay anh run rẩy, mất kiểm soát.

“Nhanh lên đi, bây giờ không phải là lúc để do dự. Sản phụ cần phải được phẫu thuật ngay lập tức, mỗi một giây chậm trễ của anh đều có thể khiến cô ấy gặp nguy hiểm.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng viết tên của mình lên.

Đồng thời khó khăn căn dặn bằng giọng khàn khàn: “Nếu như, nếu như chỉ cứu được một người, thì dù thế nào cũng xin hãy cứu lấy vợ tôi.”

“Yên tâm đi, hiện tại chúng tôi cũng đang ưu tiên bảo vệ người mẹ.”

“Cảm ơn!”

Tiếp đến chính là chờ đợi trong dày vò.

Từng phút từng giây đều trở thành cực hình.

Lục Kiến Thành ở bên ngoài phòng mổ, hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía trước, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc phòng mổ mở cửa.

Qua mấy phút sau, Lục Minh Bác chạy đến.

“Khuê Khuê sao rồi?”

“Con không biết, vào cũng được một lúc rồi.” Lục Kiến Thành nói thật.

Lục Minh Bác biết trong lòng anh đang lo lắng, ông chỉ có thể vỗ vai anh, nhẹ nhàng an ủi: “Những lúc như thế này, chúng ta càng phải có lòng tin.”

“Càng phải tin tưởng Khuê Khuê, tin tưởng con bé sẽ không có việc gì, sẽ không bỏ rơi đứa bé vừa mới ra đời, sẽ không bỏ rơi Niệm Khanh và Tư Mặc, cũng sẽ không bỏ rơi con.”

Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn Lục Minh Bác, khuôn mặt anh tái nhợt đến đáng sợ, chỉ có đôi mắt kia là đen láy và sâu thẳm.

“Cha, cha nói đúng, con phải tin tưởng cô ấy.”

Lại qua mười mấy phút, đột nhiên, Lục Kiến Thành ở bên ngoài phòng phẫu thuật nghe thấy một tiếng “Oa”.

Ngay sau đó tiếng khóc càng vang dội hơn.

“Đứa bé ra rồi.” Lục Minh Bác kêu lên.

Vừa dứt lời, y tá liền ôm đứa bé đi tới.

Lục Kiến Thành lập tức hỏi: “Vợ tôi đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play