Chương 1666

Mộc Uyển đỡ cô ngồi xuống rồi cũng ngồi ngay bên cạnh cô: “Đương nhiên là quen rồi. Nếu dì sớm biết con là con gái của Chu Phong, dì nhất định sẽ không bỏ mặc con nhiều năm như vậy. Tất cả đều là lỗi của dì. Cũng do dì cả, lần trước nhìn thấy bức ảnh của mẹ con dì đã cảm thấy quen quen rồi.”

“Dì à, dì có thể nói cho con biết về cha của con được không?”

Mộc Uyển gật đầu và chậm rãi nói.

“Cha con tên là Chu Phong, cha của Tiễn Nam tên là Chu Chấn Nguyên. Hồi đó, hai người họ đều cùng tốt nghiệp trong học viện cảnh sát. Họ không chỉ là bạn cùng lớp, mà còn là bạn cùng phòng. Thêm vào đó, hai người họ luôn đối đãi với nhau rất tốt, dần dần liền trở thành anh em thân thiết với nhau.”

“Sau khi rời khỏi học viện cảnh sát, họ cùng nhau đến đồn cảnh sát, quan hệ lúc đó vẫn rất tốt. Họ đã chiến đấu bên cạnh nhau trong vài năm và luôn hỗ trợ cho nhau. Khi đó, dì và Chấn Nguyên có quan hệ tình cảm yêu đương sâu sắc. Với sự đồng ý của cha mẹ hai bên, chúng ta đã đi lĩnh chứng ngay sau khi tốt nghiệp.”

“Không lâu sau khi kết hôn, dì đã mang thai Cẩm nhi. Chu Phong luôn ghen tị gia đình dì sống hòa thuận, nhưng ông ấy là người sống nội tâm, ít nói và luôn bận rộn với công việc nên chưa bao giờ có bạn gái.”

“Hai năm sau, dì nghe Chấn Nguyên nói rằng Chu Phong đã có bạn gái, lúc đó dì rất mừng cho ông ấy, bảo ông ấy phải mang người đến cho dì xem, ông ấy đã cho dì xem một bức ảnh và nói rằng sau này sẽ đưa bà ấy đến ăn cơm với chúng ta. “

“Mẹ” Chu Tiễn Nam đúng lúc ngắt lời: “Mẽ đã nhìn qua tấm ảnh mẹ của Khuê Khuê, sao lúc đó mẹ lại không nhận ra?”

“Vì công việc của Chu Phong trong hai năm đó có chút nguy hiểm nên ông ấy không dám mang bức anh đơn của bà ấy bên mình. Ảnh ông ấy đưa cho mẹ xem là ảnh chụp chung, sau đó ông ấy cho mẹ xem ai là bạn gái của ông ấy, mẹ vừa nhìn thấy liền có chút ấn tượng. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, mẹ thật sự đã quên đi không ít. “

“Còn có một lý do khác là một tháng sau đó, sau khi chúng ta ăn tối cùng nhau, Chu Phong đã nói rằng bọn họ đã chia tay nhau, cho nên trong lúc nhất thời mẹ mới không nhớ ra.”

Mộc Uyển dừng lại và nhìn Nam Khuê: “Dì cũng không ngờ rằng cuộc gặp đó lại là cuộc gặp cuối cùng giữa cha của Tiễn Nam, dì và cha của con.”

“Mẹ?” Giọng Chu Tiễn Nam nghẹn ngào.

Trong mấy năm qua, anh đã hỏi mẹ nhiều lần về cái chết của cha mình.

Tuy nhiên, từ trước đến nay mẹ anh vẫn luôn kín miệng.

Không những thế, bà còn niêm phong toàn bộ đồ đạc của cha, và yêu cầu tất cả mọi người không được nhắc đến.

Khi còn nhỏ, anh vẫn luôn hỏi bà.

Nhưng mỗi lần anh hỏi tới, tâm trạng của mẹ anh sẽ suy kém, sau đó lại lén nhốt mình trong phòng và khóc lóc một mình.

Chị anh cũng đã nói với anh rằng: đừng hỏi nữa, không phải cứ có chuyện gì cũng muốn “đuổi cùng giết tận”.

Sau này lớn lên, để không làm mẹ buồn rầu, anh cũng không bao giờ hỏi lại mẹ chuyện năm xưa nữa.

Vì vậy cái chết của cha anh trở thành điều cấm kỵ của cả gia đình họ.

Không còn ai nhắc đến chuyện đó nữa.

Nhưng bây giờ, mẹ anh sẵn sàng nói ra tất cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play