Chương 1650

Cô ấy hơi lo lắng, luôn nhìn chằm chằm con số trên thang máy.

Nhìn thấy từ số “7” nhảy đến số “5” rồi đến số “2”.

Đúng lúc cô ấy cầu nguyện cho thang máy nhanh đến bãi đỗ xe tầng hầm, thì thang

máy mở ra ở tầng một.

Đột nhiên, có một người đàn ông hạ thấp mũ lưỡi trai trên đầu, im lặng bước vào.

Đông Họa theo bản năng nắm lấy tay Nam Khuê, sau đó bảo vệ cô ở phía sau mình.

Trong thang máy, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Bởi vì đứa bé đang chuyển động trong bụng, cho nên sự chú ý của Nam Khuê đều đổ dồn vào bụng, còn chưa nhận ra điều gì bất thường, cô mở miệng, vừa kêu một tiếng: “Họa Họa.”

Đông Họa lập tức véo tay cô, cười nói: “Khuê Khuê, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói tiếp nhé.”

Vừa dứt lời, “Ding” một tiếng, thang máy mở ra.

Thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nhúc nhích, Đông Họa lập tức nắp tay Nam Khuê đi vòng qua anh ta rồi nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi gặp tài xế, Đông Họa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Họa Họa, cậu sao thế? Sao trông cậu căng thẳng quá vậy?”

Đông Họa xua tay: “Không có gì, có thể vừa rồi đứng trong thang máy hơi lâu, nên mình cảm thấy có hơi ngột ngạt, đúng rồi, vừa rồi cậu có cảm thấy có gì bất thường không?”

Nam Khuê lắc đầu: “Không phát hiện, sao cậu lại hỏi vậy?”

Mãi cho đến khi hai người ngồi vào trong xe, Đông Họa mới nói: “Cậu còn nhớ người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen kia không? Mình phát hiện dường như hôm nay anh ta luôn đi theo chúng ta.”

Nam Khuê nhớ lại, liền phản ứng như tỉnh cơn mê: “Phải rồi, chúng ta đã gặp anh ta mấy lần trong thang máy.

Đông Họa: “Cho nên, việc này chắc chắn không phải là trùng hợp. Anh ta đã đi theo chúng ta hết lần này đến lần khác, chắc chắn là có mục đích, cho dù mục đích là cậu hay mình thì chúng ta cũng phải nâng cao cảnh giác, trong khoảng thời gian này nhất định phải hết sức cẩn thận.”

Buổi tối. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Lục Kiến Thành vừa trở về, Nam Khuê đã nói cho anh biết về sự bất thường xảy ra vào ban ngày.

“Em có bị thương không?” Anh lo lắng hỏi ngay lập tức.

“Không có, chỉ là người kia thật sự rất đáng ngờ.”

“Ngày mai anh bảo Lâm Tiêu đi điều tra, em đừng suy nghĩ nhiều quá, nhiệm vụ gần đây của em chính là ăn uống thật ngon, chăm sóc tốt cho bản thân và con.”

Ngày hôm sau, Nam Khuê đang ngủ trưa.

Lục Kiến Thành bỗng nhiên trở về: “Khuê Khuê đâu?”

“Thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi trên lầu.”

Lục Kiến Thành bước chân đi lên, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ chiều.

Anh lại tìm người để hỏi: “Thiếu phu nhân bắt đầu ngủ từ khi nào?”

“Có lẽ chưa đến một giờ.”

Tính toán thời gian, cô đã ngủ được hơn ba tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play