Chương 1496

Hơn 9 giờ cô mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Lúc này, cửa phòng bị người nào đó gõ liên tục.

“Dì Nguyệt, sao thế?” Nhìn thấy là bà ấy, Nam Khuê có chút bất ngờ.

Dì Nguyệt chính là người làm của nhà họ Lục mà Lâm Tiêu phái đến để chăm sóc cho cô lần này.

“Thiếu phu nhân, cô xuống dưới xem đi, Trần Tranh và một người phụ nữ xảy ra xung đột, bây giờ người phụ nữ đó đang vừa la hét vừa làm loạn đòi gặp cô đó ạ.”

“Tôi thấy tình hình có hơi nghiêm trọng, sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện gì nên mới lên đây tìm cô ạ.”

“Người phụ nữ gì?” Nam Khuê hoang mang.

“Cô ta nói mình tên là Chu gì gì đấy, người phụ nữ này hôm nay vừa mới sáng sớm đã xông đến đây, nói nhất định phải gặp cô, Trần Tranh không cho cô ta vào nên hai người họ liền giằng co với nhau.”

Lúc này, Nam Khuê lập tức hiểu ra.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ đồ, chải lại tóc tai rồi nhanh chóng đi xuống dưới cùng dì Nguyệt.

Vừa mới xuống dưới liền nghe thấy giọng nói ngông cuồng của Chu Hiểu Tinh: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường, tôi muốn gặp Nam Khuê, anh dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp cô ta.”

“Thiếu phu nhân còn đang nghỉ ngơi, bất luận cô có chuyện lớn gì thì tôi cũng không cho phép cô vào trong làm phiền cô ấy.”

Trần Tranh giống như một bức tượng chắn ở cửa.

Chu Hiểu Tinh giơ tay ra dùng lực đẩy anh ta, nhưng cho dù cô ta có đẩy thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì.

“Tên điên, tránh ra.”

“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi nhất định phải gặp Nam Khuê.”

“Nhìn dáng vẻ thì là con người, nhưng không ngờ lại là một con hồ ly tinh, đúng là không biết liêm sỉ, bụng đã lớn như vậy rồi còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi.”

Trần Tranh, người này làm việc từ trước đến nay đều rất chuẩn mực.

Nhưng đối với loại người như Chu Hiểu Tinh, có thể nói là anh ta không có bất cứ sự kiên nhẫn nào.

Anh ta giơ tay lên, bàn tay của anh ta nhìn như đã sắp đánh vào mặt của Chu Hiểu Tinh rồi.

“Trần Tranh”

Đột nhiên, Nam Khuê hét gọi.

Nghe thấy giọng nói của Nam Khuê, Trần Tranh quay người lại nhìn cô: “Thật ngại quá, thiếu phu nhân, đều là do tôi không xử lý tốt nên mới làm ồn đến cô.”

“Không sao, không liên quan đến anh, là do miệng của một vài người quá ti tiện, quá rẻ mạt thôi.”

Chu Hiểu Tinh nghe xong tức đến phát điên: “Cô, cái đồ hồ ly tinh, đồ trà xanh không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà nói tôi ?”

Lời nói của cô ta vô cùng khó nghe.

Nhưng ngạc nhiên là, Nam Khuê không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn cười nữa.

Nhưng một giây sau, đột nhiên, Trần Tranh nghe thấy một tiếng “bốp”.

Lúc anh ta hồi lại hồn, cái tát của Nam Khuê đã phang thẳng vào mặt Chu Hiểu Tinh rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play