Chương 1474

Nhưng lời lại từ miệng mà ra: “Câu này, cô đã nói với bao nhiêu người đàn ông rồi?”

Nam Khuê cười cười: “Anh muốn biết không?”

“Cũng tò mò, cô không nói cũng không sao.”

Trái tim anh dường như hơi rung động.

Nhưng chính Cố Mạc Hàn lại không để ý đến cảm giác này, khi anh nghe đến câu đó, trong lòng hiện lên một tia vui sướng.

“Anh có tin không?” Đột nhiên, Nam Khuê hỏi ngược lại anh.

Sau khi sửng sốt một hồi, Cố Mạc Hàn mới lắc đầu: “Tôi không tin.”

Đạp chân ga, bóng dáng anh chạy xe mô tô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau đó Trần Tranh mới mở cửa từ bên trong.

Nhìn thấy Nam Khuê, anh ta lập tức cung kính gọi lên: “Thiếu phu nhân, chân của cô thế nào rồi?”

Nam Khuê chợt nhớ ra mắt cá chân của mình vẫn còn sưng.

Tình yêu thật sự là một điều gì đó hết sức kỳ diệu.

Vừa nãy ôm lấy Kiến Thành, ngửi mùi cơ thể anh, cô liền quên mất chuyện mình bị thương.

Bây giờ Trần Tranh nhắc đến chuyện này, thần trí của cô lúc này mới được kéo về.

Cô thử di chuyển bàn chân của mình, một cơn đau thấu xương lập tức truyền đến từ chỗ mắt cá chân.

Nhìn thấy Nam Khuê cau mày, Trần Tranh nhanh chóng tiến lên xem xét: “Xem ra vết thương cũng không nhẹ đâu, thiếu phu nhân, để tôi đỡ cô vào!”

“Được, cảm ơn.”

Trần Tranh đỡ Nam Khuê vào trong nhà, anh ta hết sức cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế.

Sau đó, anh ta đưa cho cô một ly nước ấm, uống nước xong, cô lập tức cảm thấy trong người ấm hơn chút.

“Thiếu phu nhân, mau cho tôi xem vết thương của cô.” Lúc này, Trần Tranh nói.

Nam Khuê hơi bất ngờ trước lời nói của anh ta.

Theo lý mà nói, anh ta tới đây cũng chỉ để bảo vệ an toàn cho cô mà thôi.

Tất nhiên cô rất xấu hổ khi để anh ta làm chuyện như vậy.

“Như thế thì làm phiền anh quá, anh cứ gọi bác sĩ cho tôi là được.”

“Tôi đã hỏi qua rồi, bác sĩ trên đảo này không có nhiều, lại cách chỗ ở của chúng ta rất xa. Hơn nữa, buổi tối không có bác sĩ đến khám tại nhà, từ cách đi lại của thiếu phu nhân, tôi dám chắc cô bị bong gân không nhẹ đâu. ”

“Nếu hôm nay vết thương không được xử lý tốt, ngày mai nhất định sẽ rất nghiêm trọng.”

Lúc này, người giúp việc nhà họ Lục cũng lên tiếng: “Thiếu phu nhân, cô mau để cậu ấy xem một chút đi. Hiện tại cô không nên có bất kỳ thương tổn nào trên người.”

“Nhưng mà.” Nam Khuê vẫn hơi có chút xấu hổ.

Trần Tranh lên tiếng xua tan mối lo lắng của cô: “Thiếu phu nhân, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ cô, cho nên tôi cũng phải có trách nhiệm về vết thương của cô.”

“Hơn nữa cảnh sát Chu và Lâm Tiêu đã rất nhiều lần căn dặn tôi, kêu tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play