Chương 1459

Có thể nói, chỉ cần cô nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên dung mạo và giọng nói của Kiến Thành, nhất là khi anh đứng trước mặt cô và nói mình tên là “Cố Mạc Hàn”, nói rằng mình đã có vị hôn thê, còn nắm rất chặt bàn tay của người phụ nữ kia.

Hình ảnh đó, cứ hiện đi hiện lại trong tâm trí cô.

Khoảng một giờ sau, Đông Họa và hai người kia đã làm cơm xong liền gọi Nam Khuê xuống ăn cơm.

“Họa Họa, thực xin lỗi, mình biết cậu đã vì mình mà bận rộn rất nhiều, nhưng hiện tại mình thật sự không có cảm giác ngon miệng, hoàn toàn không muốn ăn uống gì cả.”

Đông Họa lo lắng nhìn cô: “Nhưng hôm nay cậu còn chưa ăn miếng cơm nào. Em bé trong bụng bây giờ đã lớn, cần phải có nhiều dinh dưỡng hơn. Câu nên cố gắng ăn một chút nhé.”

“Được rồi, mình hiểu rồi.” Nam Khuê gật đầu.

Cô cùng Đông Họa đi xuống, trên bàn đã bày sẵn một bàn ăn phong phú.

Nhưng vừa mới cắn một miếng, Nam Khuê đã nôn mửa rất dữ dội.

Sau khi nôn xong, cô gần như ngã quỵ, bụng lại càng trống rỗng, không còn chút thức ăn nào trong đó cả.

Nam Khuê vừa nôn xong thì đúng lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Tôi đi mở cửa.” Lâm Tiêu nói.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đúng vậy, người đến chính là Chu Hiểu Tinh.

“Tôi đang tìm một người phụ nữ. Hình như tên là Nam Khuê.” Chu Hiểu Tinh nói.

Lâm Tiêu vốn là muốn từ chối, dù sao trời cũng đã khuya rồi, thân thể của thiếu phu nhân vốn đã không khỏe, cậu không muốn người phụ nữ này quấy rầy đến thiếu phu nhân.

Nhưng thanh âm của Nam Khuê đã truyền từ trong phòng ra: “Lâm Tiêu, là ai vậy!”

Khi hỏi câu này, trong giọng nói của Nam Khuê còn có một tia chờ mong.

Cô luôn là người cất giấu suy nghĩ ở trong lòng, chỉ có những người thân thiết với cô mới có thể hiểu được cô mà thôi.

Lúc này, Chu Hiểu Tinh dựa theo giọng nói vừa rồi mà bước vào trong, sau đó đứng ở trước mặt Nam Khuê nói: “Là tôi.”

“Tại sao cô có thể tìm được đến chỗ này chứ?” Nam Khuê kinh ngạc.

Không thể không thừa nhận người phụ nữ này đúng thật là thần thông quảng đại, bọn họ chỉ vừa mới tới nơi này không lâu vậy mà cô ta đã có thể tìm được nơi mà họ nghỉ chân rồi.

“Chuyện này cũng không tính là to tát, trên đảo của chúng tôi ra vào không thuận tiện lắm, lại không có khách sạn, hơn nữa tôi biết mọi người cũng sẽ không đi ra ngoài, vậy nên tôi chắc chắn mọi người đã tìm đến một nhà dân để ở tạm rồi.”

“Trên đảo có những người nào tôi đều biết cả, du lịch mùa này đang là mùa trái vụ, không có nhiều khách đến đây, tôi chỉ cần miêu tả qua hình dáng của các người một chút là có thể biết được các người thuê nhà nào để ở tạm một cách nhanh chóng rồi.”

“Tôi sống từ nhỏ đến lớn ở trên đảo, tất cả những địa danh ở trên đảo này tôi đều vô cùng quen thuộc cho nên tìm thấy nơi này của các người đối với tôi mà nói thì vô cùng dễ dàng.”

Nói xong, ánh mắt của cô rơi vào đồ ăn đặt ở trên bàn.

“Các người còn chưa ăn cơm sao? Vậy các người cứ ăn cơm trước đi, tôi có thể chờ các người ăn xong rồi lại nói chuyện tiếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play