Chương 1456

Sau khi Nam Khuê nói xong, cô cũng không thể kìm nổi cảm xúc mình nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi trên má.

Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt cô cũng không thể chịu nổi nữa.

Cô ta lôi kéo Cố Mạc Hàn, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô ta đi, càng nói càng cảm thấy quá đáng. Anh à, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”

Nam Khuê nhanh chóng nắm lấy tay Cố Mạc Hàn: “Kiến Thành, anh không thể rời đi, anh không thể rời bỏ em được.”

“Anh là chồng của em, là cha của đứa bé trong bụng em. Anh không thể bỏ rơi chúng em được.”

Sức chịu đựng của người phụ nữ kia cũng ngày càng cạn kiệt.

Cô ta nhanh chóng giơ tay và đẩy Nam Khuê tránh xa Cố Mạc Hàn.

Nam Khuê mất cảnh giác, chân cô bỗng co quắp lại, cơ thể cô liền đột ngột khụy xuống.

Thay đổi tư thế đột ngột khiến cô nhanh chóng lấy tay che bụng và hét lớn: “Cục cưng, Kiến Thành, mau cứu em với, mau cứu lấy đứa bé của chúng ta.”

Trong cơn hoảng loạn, Nam Khuê lo lắng hét lên.

Nhưng trên thực tế, cô không dám ôm bất cứ hy vọng nào.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là Cố Mạc Hàn lại thực sự ra tay đỡ lấy cô.

Nhìn thấy anh đỡ lấy cánh tay mình, Nam Khuê chợt bừng lên tia hy vọng nhỏ nhoi, cô nhìn anh với vẻ mong đợi: “Kiến Thành, có phải anh vẫn còn lo lắng cho em, có phải anh đã nhớ ra rồi không?”

Nhưng không nghĩ rằng, Cố Mạc Hàn lại buông tay cô ra, sau đó bình tĩnh nói với cô: “Thật ngại quá, là tôi không đúng, đã khiến cô hiểu lầm rồi.”

“Tiểu thư này, tôi thực sự không có chút ấn tượng nào về những gì cô nói. Tôi nghĩ có lẽ cô đã nhận ra nhầm người rồi.”

“Về phần lúc nãy tôi cứu cô, chẳng qua là vì thương cảm cho một phụ nữ mang thai và đứa bé mà thôi. Tôi không hy vọng cô và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện không hay rồi lại đổ hết trách nhiệm cho vị hôn thê của tôi. Tôi cũng không có ý đồ gì khác với cô, mong cô đừng hiểu lầm.”

Lời nói vừa dứt, anh liền đi về phía Chu Hiểu Tinh: “Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Lần này, Nam Khuê biết rằng cô không có lý do gì để ngăn họ rời đi.

Cô đã nói tất cả những gì cô muốn nói.

Nhưng mà?

Anh ấy căn bản không tin vào những gì cô nói.

Cô phải làm sao bây giờ?

“Cục cưng, con mau nói cho mẹ biết, mẹ nên làm gì bây giờ?”

“Cục cưng, con cũng buồn lắm đúng không? Cha đang ở ngay trước mặt con nhưng cha lại không chịu nhận con. Mẹ xin lỗi con, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ cuộc đâu.”

“Cha là của chúng ta, mẹ nhất định sẽ đem cha về với con và những người anh của con.”

Nhưng sau khi nói xong, Nam Khuê vẫn đau lòng muốn chết.

Sắc trời vốn đã tối, cô nhìn theo bóng dáng hai người rời đi càng lúc càng xa, dần dần biến thành những chấm nhỏ, sau đó cũng không thấy đâu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play