Chương 1446

Lúc này Nam Khuê mới phản ứng kịp, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, hôm nay đã là sinh nhật của cô.

Nếu như không có hai bé nhắc nhở thì chắc chắn cô đã quên mất.

Nói thật cô căn bản không có tâm trạng tổ chức sinh nhật.

Nhưng Niệm Khanh và Tư Mặc lại kéo cô đến trước tủ quần áo.

Ngón tay trắng nõn của Tiểu Niệm Khanh đảo qua ngăn tủ, sau đó lấy một chiếc váy ra: “Mẹ, mẹ mau nhìn đi, đây là váy con chọn cho mẹ đó, mẹ có thích không?”

Kiểu dáng chiếc váy rất đẹp, màu vàng nhạt, phần eo thoải mái, cho dù cô có mang bụng bầu lớn cũng không thấy béo chút nào.

“Mẹ, mẹ mau đi thay quần áo đi, con và em trai chờ mẹ ở ngoài.”

Tiểu Tư Mặc đưa váy cho Nam Khuê, sau đó thúc giục cô vào phòng thay quần áo.

Thay xong quần áo, Nam Khuê nhìn bản thân trong gương.

Dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười thật tươi.

“Niệm Khanh, Tư Mặc, mẹ thay xong rồi, hai đứa nhìn xem!”

Hai bạn nhỏ nghe thấy vậy thì lập tức xoay người.

Khi nhìn thấy Nam Khuê, hai đứa bé cười khen ngợi: “Oa! Mẹ thật xinh đẹp, bộ váy này rất hợp với mẹ!”

“Mẹ, vậy chúng ta mau đi thôi!”

Nam Khuê kinh ngạc: “Chúng ta đi đâu cơ?”

“Đương nhiên là tổ chức sinh nhật cho mẹ rồi, chú Chu và dì Họa Họa đã đặt xong nhà hàng, nhiệm vụ của chúng con là mang mẹ đến.”

Thấy dáng vẻ phấn khởi của các con, Nam Khuê gật đầu: “Được.”

Lúc họ đến nhà hàng vẫn còn khá sớm, Chu Tiễn Nam và Đông Họa còn chưa đến.

Lúc này nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào.

“Xin hỏi, cô Nam Khuê đến rồi sao?”

“Là tôi.”

“Cô Nam Khuê, đây là đồ của cô, có người nhờ tôi giao cho cô.”

“Được, cảm ơn anh.”

Nam Khuê nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng cô không mở ra.

Lúc này Niệm Khanh và Tư Mặc có chút vội vàng: “Mẹ, sao mẹ không mở ra?”

Thấy đôi mắt to của hai bé đều là sự chờ mong và tò mò, Nam Khuê đưa tay mở ra.

Sau khi mở từng lớp giấy gói đi, khi thấy thứ ở bên trong, khóe mắt cô trở nên ướt át, nước mắt lập tức rơi xuống.

Món quà này không phải thứ gì khác mà là bức tranh vẽ Lục Kiến Thành.

Mặc dù vẽ không quá tinh xảo, có một số chỗ còn khá thô ráp nhưng Nam Khuê chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được đây là Kiến Thành của cô.

Cô xoay người nhìn hai bảo bối nhỏ của mình, cô ôm hai đứa bé vào ngực: “Là hai con tặng cho mẹ đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play