Chương 1430

Anh ta thậm chí còn nghĩ, nếu như trong cuộc đời mình có thể gặp được một người phụ nữ như vậy thì anh ta có lẽ sẽ không ôm khư khư sự cố chấp của mình như thế.

Nhưng kích thích anh ta nhất chính là đứa nhỏ trong bụng cô.

Lục Kiến Thành không còn, nếu như Nam Khuê cũng trở thành kẻ giết người thì anh ta không thể tưởng tượng được đứa bé này sau khi sinh sẽ phải sống như thế nào.

Còn hai đứa bé song sinh kia nữa, trong nháy mắt chúng sẽ trở thành người đáng thương nhất, người cô độc nhất thế giới này.

Giống như anh ta trước đây vậy.

Tuổi thơ của anh ta quá cô đơn, quá bất hạnh.

Mỗi một đứa bé đều không nên giẫm lên vết xe đổ này, mỗi đứa bé đều nên được hạnh phúc, được vui vẻ.

Anh ta không có cách nào thay đổi tuổi thơ của mình, nhưng anh ta có thể thay đổi tuổi thơ của người khác.

Cho nên anh ta đã sớm suy nghĩ kĩ, nhất định phải để Nam Khuê bình an ra ngoài.

Chỉ là có rất nhiều chuyện anh ta không thể nói.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Quý Dạ Bạch đến quán cà phê ngày hôm qua mình làm rơi đơn thuốc.

Nhưng câu trả lời của nhân viên phục vụ lại khiến anh ta ngẩn người.

“Cho nên ý của cậu là đồ của tôi đã đưa cho người đi cùng tôi hôm đó?”

“Đúng, tôi có đưa đồ của anh cho anh ấy.”

“Được, tôi đã biết.”

Vào xe, Quý Dạ Bạch lập tức gọi điện thoại cho Chu Tiễn Nam.

“Đồ của tôi đang ở chỗ anh đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy gặp nhau một lần đi, vẫn là quán cà phê cũ.”

“Được.”

Lúc gặp nhau, Chu Tiễn Nam đưa đơn thuốc đã được gấp cẩn thận lại cho Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch nhận lấy, lịch sự nói một tiếng: “Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo, hơn nữa tôi phải nói với anh một tiếng xin lỗi mới đúng, nếu như tôi nói tôi không mở đơn thuốc này ra thì có lẽ anh cũng sẽ không tin.” Chu Tiễn Nam nói.

“Cho nên anh đã biết rồi?”

Ngoài ý muốn là Quý Dạ Bạch không hề tức giận.

Cũng có thể do anh ta đã chuẩn bị sẵn tư tưởng.

Lúc nhân viên phục vụ nói đồ đã đưa cho Chu Tiễn Nam, trong lòng anh ta đã nghĩ đến khả năng này.

Dù sao không có ai nghĩ đó là một đơn thuốc liên quan đến sự riêng tư.

“Mạo muội hỏi anh một câu, anh quyết định cứu Nam Khuê ra là vì có liên quan đến tình trạng sức khỏe của anh đúng không?” Chu Tiễn Nam hỏi.

Quý Dạ Bạch cười: “Quả nhiên không có chuyện gì có thể qua được mắt anh. Nhưng nếu như tôi nói cho dù không có căn bệnh này, không liên quan đến tính mạng tôi cũng sẽ cứu cô ấy, anh tin không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play