Chương 139

Cô cúi đầu không nhìn Lục Kiến Thành, dùng chân đá những hòn đá trên đất: “Anh đuổi xe của em đi rồi thì em về bằng cách nào?”

Nói xong cô cảm nhận được từ bàn tay truyền tới hơi ấm. Giây tiếp theo đôi tay nhỏ nhắn trắng mềm của cô được Lục Kiến Thành bao trọn.

“Gió lớn lắm, có lạnh không?”

“Không lạnh.” Nam Khuê nói.

Sau đó cô cởi áo khoác trên người xuống trực tiếp vứt cho Lục Kiến Thành.

“Giận rồi à?” anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm hỏi.

Nam Khuê quay người đi, cố ý không để ý tới anh.

Lục Kiến Thành cũng thuận theo hướng nhìn của cô mà quay người qua, mặt đối mặt với cô.

Đương nhiên Nam Khuê sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lục Kiến Thành như vậy, chỉ trầm mặc không đoái hoài gì tới anh.

Lục Kiến Thành cũng nhìn ra được, anh không bắt ép cô, chỉ đem áo khoác choàng lại lên người Nam Khuê.

Nam Khuê khua tay đang định cởi áo khoác xuống lần nữa thì Lục Kiến Thành đã kéo áo lại cẩn thận, đồng thời nghiêm túc nói: “Gió lớn, ngoan ngoãn mặc vào, đừng để bị lạnh.”

“Tay cũng thế, lạnh như băng rồi còn nói không lạnh.” Anh tiếp tục bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng sưởi ấm.

“Ai cần anh lo?” Nam Khuê muốn rút tay về nhưng Lục Kiến Thành đã nắm chặt lấy tay cô, Nam Khuê thử lại vài lần nữa đều không được, chỉ có thể để mặc cho anh nắm lấy.

Lúc này Phương Thanh Liên đẩy xe lăn tới. Nhìn thấy Lục Kiến Thành, cô ta lại khóc lóc sướt mướt, cái dáng vẻ đó quả thật yếu đuối cùng cực.

“Kiến Thành, anh muốn bỏ em lại một mình, không quan tâm gì nữa sao?”

“Lục tổng.” lúc này, Lâm Tiêu thở hổn hển chạy đến.

Lục Kiến Thành nhìn Phương Thanh Liên một cái rồi lạnh lùng dặn dò Lâm Tiêu: “Đưa cô ấy đến bệnh viện xử lý vết thương đi.”

“Vâng, Lục tổng.”

“Không, em không muốn cậu ta đưa đi.” Phương Thanh Liên từ chối theo bản năng.

Nhưng tốc độ của Lâm Tiêu rất nhanh nhẹn, lập tức đẩy xe lăn của Phương Thanh Liên nhanh chóng xuống hầm để xe.

Đợi bọn họ đi rồi, Lục Kiến Thành mới nhìn Nam Khuê giải thích: “Em học y mà, nên biết là vết thương đó của cô ấy là chỗ động mạch, nếu như cứ để chảy máu không ngừng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Thế nên anh mới giúp cô ấy quấn lại một chút.”

“Ừm!” Nam Khuê nhàn nhạt nói.

Lúc đó quả thật cô cũng không nhìn kỹ vị trí trên tay của Phương Thanh Liên. Nếu như vết cắt đó trúng động mạch thì thật sự khá nguy hiểm.

“Thế bây giờ trong lòng đã thấy thoải mái hơn chưa, tha thứ cho anh nhé?” Lục Kiến Thành mong chờ hỏi.

“Không.” Nam Khuê dứt khoát đáp trả.

Gió bên ngoài càng ngày càng lớn. Gió thổi cây cối xung quanh nghiêng ngả tám hướng, lá cây đều đang điên cuồng run rẩy, quần áo của người đi đường đều bị gió thổi tung, gần như không giữ lại được chút tác dụng giữ ấm nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play