Chương 1380

“Bà nội ở đâu ạ, bọn con muốn đi thăm bà.” Hai cậu bé lập tức sốt ruột truy hỏi.

“Vậy các con phải đồng ý với mẹ, lát nữa nhất định phải nhỏ tiếng, tuyệt đối không được làm ồn ào đến bà nội, được chứ?”

“Vâng ạ.”

Khi dẫn theo hai cậu bé đi đến trước phòng bệnh của Vân Thư, Nam Khuê nói: “Bà nội ở bên trong này, ông nội cũng ở đây, các con có thể đi vào thăm bà rồi.”

Hai cậu bé lập tức đẩy cửa chạy vào bên trong.

Lúc nhìn thấy Vân Thư nằm trên giường bệnh, miệng phải đeo mặt nạ dưỡng khí, hai cậu bé liền sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hai cậu quay người nhìn về phía Lục Minh Bác.

Tiểu Niệm Khanh mặt đẫm lệ nói: “Ông nội, bà nội sẽ khỏe lại thôi, đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Lục Minh Bác nói chắc chắn.

“Bà nội có đau không? Bà có nghe thấy lời của bọn cháu nói không?”

Lục Minh Bác không nhẫn tâm nói ra sự thật, thế nên đã gật gật đầu: “Đương nhiên rồi, bà nội có thể nghe được lời các cháu nói đấy.”

Thế là, tiểu Niệm Khanh và tiểu Tư Mặc lập tức mỗi người nắm lấy một tay của Vân Thư.

Bọn trẻ anh một câu em một câu, nói về những chuyện thú vị đã xảy ra ở trường học.

Trước đây, đây là chuyện mà chúng nhất định phải kể mỗi khi bà nội đến đón chúng tan học.

“Bà nội ơi, trước đây đều là bà đến đón bọn cháu, vậy sau này đổi lại để bọn cháu đến bệnh viện chơi với bà nhé.”

“Bà nội ơi, trước đây đều là bà kể chuyện để dỗ bọn cháu ngủ, bắt đầu từ hôm nay bọn cháu sẽ kể chuyện cho bà nghe, được không ạ?”

Có lẽ là vì đột ngột biết được tin bà nội xảy ra chuyện nên hai cậu bé đều có chút không chấp nhận được.

Cứ như thế tới mười giờ đêm, hai cậu đều không muốn rời xa bà.

Cuối cùng, Nam Khuê nói: “Cho dù các con vẫn muốn tiếp tục kể chuyện đi nữa, nhưng bà nội cũng đã mệt rồi, bà nội cần phải nghỉ ngơi.”

Thế nên, hai bạn nhỏ mới chịu cùng Lâm Tư Vũ rời khỏi bệnh viện.

Lúc ra đến cửa chính, hai cậu bé liền kiềm không nổi nữa mà ôm chầm lấy Lâm Tư Vũ khóc lớn.

“Cô út, bà nội rất đau đúng không?”

“Cô út ơi, bà nội thật sự sẽ tỉnh lại phải không? Có phải ông nội lại lừa chúng ta rồi không?”

Hai đứa nhỏ ôm Lâm Tư Vũ, khóc rất thương tâm.

Lâm Tư Vũ cũng là lúc này mới biết được, thật ra hai đứa nhỏ cái gì cũng hiểu, chỉ là ở trước mặt Nam Khuê, bọn nhỏ không phát tiết ra, bởi vì chúng sợ mẹ lo lắng, càng sợ mẹ sẽ đau lòng.

“Niệm Khanh, Tư Mặc, ông trời rất công bằng, người như bà nội, ông trời nhất định sẽ không bỏ mặc, chúng ta phải giữ hy vọng biết chưa?” “

“Hơn nữa bà nội yêu các cháu như vậy, bà ấy chắc chắn sẽ không nỡ ngủ tiếp đâu, cho nên nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ là chúng ta phải chờ thêm một chút.”

Lâm Tư Vũ an ủi hồi lâu, tâm trạng của hai đứa nhỏ mới tốt hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play