Chương 1222

Thấy cha mẹ kích động ôm nhau, nghe bọn họ nói như vậy, Tư Mục bé nhỏ rốt cuộc cũng vui vẻ bật cười.

“Cha mẹ, vậy chúng ta mau đưa em trai về phòng đi.”

“Được.”

Lúc này, Niệm Khanh bé nhỏ vừa lúc được đẩy ra.

Cậu bé vẫn còn trong quá trình gây mê, đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, mím môi, hàng lông mi cong dài giống như một chiếc quạt.

Liếc mắt một cái nhìn qua, giống như là đang ngủ say vậy.

Khi trở về phòng, Nam Khuê đi theo bên giường Niệm Khanh.

Lục Kiến Thành ôm Tư Mục bé nhỏ.

Vừa đi không tới mấy bước, anh rõ ràng cảm giác trên vai nặng nề, quay đầu nhìn, nhóc con kia đã không chịu nổi cơn buồn ngủ trực tiếp ngủ thiếp đi.

Biết cậu bé rất buồn ngủ, nhưng bởi vì em trai chưa đi ra, cho nên vẫn cố gắng chống đỡ không dám ngủ.

Hiện tại em trai đã an toàn đi ra, cậu bé mới dám an tâm mà ngủ.

Ôm Tư Mục vào lòng, Lục Kiến Thành cưng chiều hôn lên trán cậu bé: “Vất vả rồi, Tư Mục ngủ ngon, cha mẹ nhất định sẽ chăm sóc em trai thật tốt, chờ em trai khôi phục, con liền có thể dẫn em đi chơi.”

Tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, Tư Mục bé nhỏ tiếp tục an ổn ngủ thiếp đi.

Đến phòng, Lục Kiến Thành buông Tư Mục xuống, đắp chăn cho cậu bé.

Sau đó mới đi xem Nam Khuê và Niệm Khanh.

Nam Khuê vẫn canh giữ bên cạnh Niệm Khanh, đôi mắt kia càng tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm, một giây cũng không nỡ rời đi.

“Muộn rồi, em đi ngủ trước đi, để chông Niệm Khanh cho.” Lục Kiến Thành mở miệng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Khuê lắc đầu: “Em không buồn ngủ, em chỉ muốn trông chừng thằng bé.”

“Khuê Khuê, anh biết em lo lắng, nếu bác sĩ đã nói phẫu thuật rất thuận lợi, em cũng không nên gây áp lực quá lớn cho mình.”

“Hơn nữa, phẫu thuật chỉ là bước đầu tiên, sau khi phẫu thuật chăm sóc và nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, ngoại trừ chính chúng ta, đem Niệm Khanh giao cho ai cũng không yên tâm, cho nên chúng ta nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ có chúng ta tốt, mới có đủ sức lực chăm sóc tốt thằng bé và Tư Mục.”

Lục Kiến Thành nói rất có lý.

Cho nên đã nhanh chóng thuyết phục Nam Khuê.

“Được, vậy em đi nghỉ ngơi trước, sau đó đổi lại anh nghỉ ngơi.”

“Ừm, Tư Mặc đã ngủ rồi, em có thể ngủ bên cạnh thằng bé, nó buồn ngủ nên chắc sẽ ngủ rất yên ổn.”

“Vâng.”

Trước khi ngủ, Nam Khuê đặt báo thức cho mình.

Bởi vì cô muốn sau khi mình tỉnh dậy, Kiến Thành có thể nghỉ ngơi một chút.

Thế nhưng khi cô mở mắt ra, trời đã sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play