Chương 1209

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cậu bé liền lập tức giải thích: “Em trai, tối hôm qua là cha ngủ cùng chúng ta, em quên rồi sao?”

Tiểu Niệm Khanh liền vội vàng gõ gõ đầu mình: “Đúng rồi, cha nói muốn để cho mẹ ngủ ngon.”

Hai cậu bé anh một câu em một câu, còn chưa đợi Lục Kiến Thành giải thích, chúng đã nhớ ra cả rồi.

Bởi vì lát nữa phải đi đến bệnh viện lấy máu, nên Niệm Khanh không ăn cơm, chỉ có một mình Tư Mặc ăn thôi.

Nhân lúc Tư Mặc ăn cơm, Lục Kiến Thành cũng ăn qua loa một ít, sau đó thu dọn tất cả mọi thứ.

Đợi đến khi cậu bé ăn xong, anh liền đi lên trước, tay trái dắt một đứa, tay phải dắt một đứa, nghiêm túc nói: “Niệm Khanh, vậy chúng ta làm theo ước định lúc tối nhé, bây giờ chúng ta sẽ đi đến bệnh viện xem xem phép thuật của cha đã thành công chưa nhé?”

Nhắc đến “Phép thuật” tiểu Niệm Khanh liền rất vui, cậu bé lập tức gật đầu nói: “Vâng ạ, vâng ạ, nhưng mà mẹ không đi cùng chúng ta sao?”

“Chúng ta lúc sáng tỉnh lại vừa nói chuyện vừa ăn cơm ầm ĩ như vậy, nhưng mẹ vẫn không tỉnh dậy, điều đó chứng tỏ mẹ đang rất mệt, chúng ta để mẹ nghỉ ngơi thêm một lát nữa nhé, đợi đến khi mẹ tỉnh dậy rồi mẹ sẽ đi tìm chúng ta sau, được không?”

“Dạ, vậy để mẹ nghỉ ngơi thêm đi ạ.”

Rất nhanh, Lục Kiến Thành đã đưa hai cậu bé cùng đi đến bệnh viện.

Vì tránh để cho tiểu Niệm Khanh nhìn thấy các bệnh nhân và các bức tường trắng ở đại sảnh bệnh viện, Lục Kiến Thành liền giải thích với Tự Mặc hai câu rồi bế Niệm Khanh lên luôn.

Thế nên, khi bước vào bệnh viện, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm chặt tiểu Niệm Khanh vào trong lòng.

Còn về Tư Mặc, cậu bé rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện.

Cậu duỗi tay ra nắm lấy góc áo của Lục Kiến Thành, sau đó lặng lẽ đi theo phía sau anh.

Cả quá trình cậu bé đều rất nghe lời.

Sau khi đến bên ngoài phòng bệnh, Lục Kiến Thành liền thả Niệm Khanh xuống: “Chuẩn bị sẵn sàng xem phép thuật mà cha biến ra cho con chưa nào?”

“Cha thật sự biết dùng phép thuật ạ?” Tiểu Niệm Khanh vẫn còn rất nghi ngờ, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự không tin tưởng.

“Niệm Khanh cứ nhìn xem thử là biết mà, đúng không?”

“Anh trai, anh làm trọng tài nhé, nếu như cha thua thì nhất định không được nuốt lời nhé.”

Nói xong, tiểu Niệm Khanh liền duỗi tay ra rồi che mắt mình lại.

Sau đó nói lớn: “Cha, cha mở cửa ra giúp con đi, để con xem xem có bất ngờ không?”

“Được.”

Anh cưng chiều mà xoa xoa đầu cậu bé, Lục Kiến Thành nhìn về phía tiểu Tư Mặc: “Tư Mặc có muốn che mắt giống em trai không?”

Tư Mặc rất chắc chắn lắc lầu: “Không cần đâu ạ.”

“Tại sao vậy? Tư Mặc không mong chờ sao?”

“Đương nhiên không phải vậy ạ.” Tiểu Tư Mặc lập tức giải thích: “Con tin cha, con biết cha thần thông quảng đại, nhất định sẽ dùng phép thuật biến ra được thứ mà bọn con thích ạ.”

“Được, Niệm Khanh bịt mắt lại đi, cha mở cửa đây!”

Lời vừa dứt, Lục Kiến Thành đẩy cửa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play