Chương 1182

Ông ấy không đến gần mình, đó có lẽ là những gì mà cậu mong đợi.

Nhưng trông thấy ông ấy chỉ chơi với anh trai, còn cưng chiều anh trai như vậy, vì sao cậu lại cảm thấy có chút chua xót thế này!

Bĩu môi một cái, trong lòng Tiểu Niệm Khanh có cảm giác rất khó chịu.

Đúng lúc này, Nam Khuê bước tới, ngồi xổm xuống và dịu dàng nói: “Niệm Khanh, thật ra con đã tha thứ cho cha con rồi đúng không?”

Tiểu Niệm Khanh nhìn món đồ chơi trong tay, cúi đầu im lặng, không nói gì.

Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của Tiểu Tư Mặc và Lục Kiến Thành đang chơi đùa.

Không chỉ vậy, Lục Kiến Thành còn cõng Tiểu Tư Mặc trên lưng, sau đó chuyển thành cưỡi trên đầu, đỉnh đầu gần như sắp chạm phải trần nhà, hai người vui vẻ đến quên cả trời đất.

Cảnh tượng này thực sự làm Tiểu Niệm Khanh ghen tị vô cùng.

Đôi mắt đen của cậu mở thật to, gần như không rời mắt khỏi Lục Kiến Thành và Tư Mặc.

Thấy được sự ghen tị của cậu, Nam Khuê nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Khanh cũng muốn được nâng lên cao như anh trai sao?”

Tiểu Niệm Khanh gật đầu ngay lập tức và nói nhỏ: “Muốn.”

“Vậy Niệm Khanh muốn chơi với cha không? Cha cũng có thể nâng Niệm Khanh lên cao đấy.” Nam Khuê nói thêm.

Do dự một hồi, Tiểu Niệm Khanh bỗng gật đầu: “Muốn.”

“Thế nhưng, ông ấy có vẻ không thích con.”

Chợt, Tiểu Niệm Khanh nói.

Nam Khuê bị suy nghĩ này của cậu dọa cho một phen, nhanh chóng an ủi: “Sao lại thế? Cha thích Niệm Khanh cũng như thích anh trai vậy, chỉ là cha nghĩ rằng con ghét ông ấy, sợ con không thích ông ấy đến gần, cho nên mới không dám đến gần con nữa.”

“Cha yêu Niệm Khanh của chúng ta rất nhiều, giống như mẹ yêu con vậy.”

“Thật sao?” Đôi mắt của Tiểu Niệm Khanh bỗng chốc như được thắp sáng lên, lộ ra vẻ rất phấn khích.

“Tất nhiên rồi.”

Dứt lời, Nam Khuê nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Niệm Khanh đi qua.

Lục Kiến Thành lập tức nhìn sang, lần này, anh thấy rõ sự chờ mong trong mắt đứa trẻ.

Tiến lại gần vài bước, anh cúi người xuống, chủ động mở rộng vòng tay: “Niệm Khanh có muốn đến chơi cùng cha và anh trai không?”

“Cha đồng ý chơi cùng con?” Tiểu Niệm Khanh hỏi với vẻ hoài nghi.

Dù sao trước đó ông ấy đã từng hung dữ với cậu, không ngờ ông ấy lại giang rộng vòng tay đến ôm cậu.

Lục Kiến Thành gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là muốn rồi, Niệm Khanh muốn chơi cái gì, cha sẽ chơi với con cái đó.”

“Nâng lên cao cũng được sao?”

Tiểu Niệm Khanh lập tức hỏi, trong tròng mắt đen đầy sự chờ mong.

Suy cho cùng cũng là trẻ con, đối với niềm yêu thích được “nâng lên cao” quả thực là không thể che giấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play