Chương 1179

“Những thứ mà cha của người khác có thể làm, thì cha cũng có thể làm cho các con, bất kể là chơi điện tử hay là nâng các con lên cao, cha đều sẽ làm tốt hơn họ.”

Dẫu sao cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nên khi tiểu Tư Mặc nghe thấy những lời này, đôi mắt lấp lánh như cười: “Thật không ạ? Cha, vậy cha không được hối hận đấy, nhất định nói được làm được!”

“Ừm, cha bảo đảm là làm được, cha sau này cũng sẽ không rời xa các con nữa.”

Hai cha con lại nhanh chóng tiếp tục chơi đùa cùng nhau trong phòng khách.

Ở trong phòng.

Nam Khuê đang ôm Niệm Khanh, vô cùng nhẫn nại nói: “Mẹ biết, Niệm Khanh rất yêu cha, rất muốn chơi đùa cùng với cha, đúng không?”

Tiểu Niệm Khanh mím chặt môi, không nói gì.

Nam Khuê lại tiếp tục nói: “Niệm Khanh chỉ là cảm thấy mấy năm nay mẹ một mình quá khổ cực rồi, cảm thấy cha lẽ ra nên giúp mẹ chia sẻ một chút, nhưng cha lại vắng mặt, cha không bảo vệ mẹ, anh trai con và con được tốt.”

“Con tưởng mình bị cha bỏ rơi rồi, vì thế có chút buồn, chứ không phải con thực sự ghét cha đúng không?”

Dù sao cậu cũng là một đứa trẻ, ngay khi Nam Khuê nói những lời như vậy, tiểu Niệm Khanh lập tức phá bỏ sự phòng thủ.

Mắt cậu đỏ hoe, gật gật đầu: “Mami, tại sao cha không đi tìm chúng ta? Cha có biết là con và anh mỗi ngày đều mong ngóng cha, nhưng sao cha lại không đến?”

Điều này có lẽ là điều mà trong lòng tiểu Niệm Khanh băn khoăn nhất.

Vì vậy khi nói tới điều này, cậu bé đã rơi nước mắt.

Trong lần điều trị trước, dù đau đớn nhiều thế nào, Niệm Khanh bé nhỏ của cô đều rất mạnh mẽ, cho dù sợ hãi, cậu vẫn nghiến chặt răng không khóc.

Nhưng giờ đây, chính là “cha” đã khiến trong lòng cậu bé mất sự mạnh mẽ đó mà rơi nước mắt.

Nam Khuê ôm chặt tiểu Niệm Khanh, nghiêm túc xin lỗi: “Mẹ xin lỗi Niệm Khanh, là mẹ đã sai, là mẹ có lỗi với con, về điều này con không thể trách cha được.”

“Cha rất yêu mẹ, cũng rất yêu con và anh, cha trước giờ không có bỏ rơi chúng ta, chỉ là lúc đó giữa mẹ với cha có sự hiểu lầm, vậy nên mẹ đã mang con và anh cùng tới đây.”

“Cha vẫn không biết về sự tồn tại của con và anh nên mới không đến tìm các con. Nếu con thực sự muốn trách, thì hãy trách mẹ, chính mẹ đã không nói cho cha biết về sự tồn tại của các con.”

Nghe tới đây, tiểu Niệm Khanh liền ngẩng đầu lên giọng nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ, thật sự là như vậy sao? Cha thực sự không bỏ rơi con và anh sao?”

“Ừm, mẹ tuyệt đối không lừa Niệm Khanh của mẹ.”

Nam Khuê vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên mũi của Niệm Khanh.

Lúc này, tiểu Niệm Khanh liền đưa tay lau khô nước mắt trên mặt.

“Nếu thực sự là như vậy, con sẽ không trách cha nữa, dù sao thì không biết không có tội mà!”

Nam Khuê lập tức giơ ngón tay cái lên: “Giỏi lắm, Niệm Khanh của mẹ thật là rộng lượng, vì Niệm Khanh đã hiểu lầm cha, và cũng đã tha thứ cho cha, vậy có phải là nên xin lỗi cha không nhỉ!”

“Con vừa nói ghét cha, cha nghe thấy điều đó trong lòng thực sự vô cùng buồn, trái tim tưởng chừng như muốn vỡ tan!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play