Chương 117

Nước mắt Nam Khuê rơi đầy mặt, cô tựa vào người Lục Kiến Thành, vì quá đau khổ nên toàn thân cô đều run rẩy.

Nếu không phải chính miệng bố chồng nói những chuyện này cho mình thì như thế nào cô cũng không muốn tin.

Ông nội tóc trắng xóa, hiền lành ấm ấp thương yêu cô, sao có thể bị ung thư gan chứ?

Hơn nữa lúc cô biết bệnh đã đến giai đoạn cuối.

Vì sao?

Vì sao bây giờ mới biết?

“Không…” Lục Kiến Thành lắc đầu, mắt anh ửng hồng nhìn về phía Lục Minh Bác: “Con không tin, hai người lừa con.”

“Từ nhỏ ông nội đã thích dùng chiêu bị bệnh này để lừa con, để con phải ngoan ngoãn nghe lời, lần này cũng giống vậy, đúng không? Con biết ông không muốn con và Nam Khuê ly hôn, con đồng ý với ông, chỉ cần ông khỏi con sẽ không ly hôn, con sẽ sống thật tốt cả đời với Nam Khuê.”

“Con nghe ông, cái gì con cũng nghe ông.”

Lục Minh Bác biết bọn họ không thể lập tức chấp nhận được, nhưng những lời ông nói đều là thật.

“Kiến Thành, Khuê Khuê, cha không lừa hai đứa, đây đều là sự thật, nếu như các con không tin có thể đi gặp bác sĩ hỏi thăm lịch sử khám bệnh, ba tháng trước ông nội đã được chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.”

Mắt Lục Kiến Thành đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Minh Bác chất vấn: “Ba tháng trước? Nếu đã sớm biết thì sao không nói cho chúng con? Vì sao phải lừa chúng con?”

“Lục Minh Bác.” Lục Kiến Thành ở ngay trước mặt ông, nổi giận gọi tên ông.

“Lục Minh Bác, ông ấy là ông nội của tôi, là cha của ông, nếu ông đã biết thì sao phải lừa tôi? Vì sao?” Lục Kiến Thành gầm thét, tức giận đến mức trên mặt nổi đầy gân xanh.

“Tôi biết trong lòng ông có oán giận với ông nội, ông hận ông ấy chia cách ông và người phụ nữ kia, ông hận ông ấy không để cho đứa con riêng kia của mình vào cửa, nhưng ông ấy là cha của ông, tại sao ông có thể tàn nhẫn như vậy chứ, ông có còn tình người không?”

Lục Kiến Thành vốn hận người cha này của mình.

Từ ngày đó càng hận hơn.

Anh đưa tay giữ lấy cổ áo Lục Minh Bác, nắm đấm như muốn vung lên.

Cuối cùng vẫn là Vân Thư lao đến giữ lấy tay Lục Kiến Thành, mắt đỏ hồng giải thích: “Kiến Thành, mẹ biết con hận cha, nhưng chuyện này đúng là không thể trách ông ấy được.”

“Ông nội không cho chúng ta nói cho các con biết, nếu không ông ấy sẽ không trị liệu nữa.”

“Chúng ta không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục giấu diếm hai đứa mà thôi.”

Vân Thư nói xong nước mắt cũng rơi xuống.

Nam Khuê cũng khóc lệ rơi đầy mặt.

“Nếu đã trị liệu rồi thì sao lại còn đến mức này?” Lục Kiến Thành bất lực nói.

“Tuổi của ông nội đã lớn, hơn nữa ai có thể thoát khỏi ung thư gan giai đoạn cuối chứ? Thứ gọi là trị liệu cũng chỉ giảm chút đau đớn, kéo thêm chút tuổi thọ mà thôi, con cho rằng có thể chữa khỏi thật sao?”

Mặc dù tất cả mọi người không thể tiếp nhận được sự thật này.

Nhưng đây chính là sự thật tàn khốc.

Lục Kiến Thành thất bại ngồi xuống, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play