Chương 1122

Lúc này, bà vú vội vàng chạy xuống: “Cô Nam Khuê, hai bé tỉnh dậy rồi, mấy tiếng rồi chưa được ăn, giờ đang khóc đòi bú sữa.”

“Được” Nam Khuê gật đầu.

Đồng thời nhìn Chu Tiễn Nam: “Tôi phải cho hai bé con bú sữa đã, chúng đều không bú sữa bình, có thể anh phải đợi tôi một lúc rồi, đợi tôi cho hai cục cưng bú sữa trước đã.”

“Ừm, không vội, tôi ở dưới tầng đợi em.”

Nam Khuê lên trên tầng, Chu Tiễn Nam thì cứ nhìn theo bóng lưng cô như vậy, từng chút, từng chút cách xa.

Căn nhà này là biệt thự riêng của anh ấy.

Vì lý do công việc nên rất ít khi tới ở, nhưng chị gái anh vẫn luôn cho người đến dọn dẹp định kỳ, vì thế trong nhà vẫn luôn sạch sẽ.

Sau khi Nam Khuê và hai em bé được xuất viện, anh ấy đã sắp xếp cho họ ở lại đây.

Biệt thự có hai tầng, Nam Khuê và hai em bé ở tầng hai.

Mặc dù anh ấy hoàn toàn có lí do ở lại đây.

Nhưng vì để cho cô không cảm thấy gánh nặng, Chu Tiễn Nam trước giờ không qua đêm ở đây.

Thỉnh thoảng công việc bận quá, anh ấy sẽ ở lại thư phòng làm việc một lúc.

Nhưng dù có muộn đến đâu, có mệt đến đâu, anh ấy vẫn sẽ rời khỏi đây, về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.

Trước đây, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy căn biệt thự này có gì khác biệt.

Nhưng bây giờ, vì có hình bóng và mùi hương của cô, anh ấy cảm thấy nơi đây lập tức trở nên khác lạ.

Mặc dù chỉ có 10 ngày ngắn ngủi, nhưng mỗi nơi trong căn nhà này, phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ…

Dường như tất cả mọi nơi đều có dấu vết và mùi hương của cô.

Nhắm mắt lại, anh ấy thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang đi qua đi lại trong nhà, quá rõ ràng và quen thuộc.

“Khuê Khuê, dù sao thì, tôi đã gặp em quá muộn.”

“Em biết không, nếu như thực sự có kiếp sau, tôi muốn là người đầu tiên gặp em, tốt nhất là lúc em vừa sinh ra, tôi đã biết em rồi.”

Vậy thì, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cô được an toàn.

Sẽ không để bất kì người đàn ông nào cướp mất cô.

Còn kiếp này đã định sẵn là không có duyên phận rồi.

Đợi mười mấy phút, hai đứa trẻ đều đã bú sữa và đi ngủ rồi.

Nam Khuê cúi người và hôn lên má của hai đứa trẻ, trong lòng cô cảm thấy thật dịu dàng.

“Các con yêu, các con ở nhà ngủ ngoan nha! Cha tỉnh rồi, mẹ phải đi gặp cha đây!”

“Đợi cha hồi phục hoàn toàn rồi, nhất định sẽ đến gặp các con ngay, sau đó cha sẽ đón chúng ta về nhà.”

Trước khi đi, Nam Khuê đã chụp một vài bức ảnh dễ thương của hai con.

Cô muốn lúc tới bệnh viện sẽ cho Lục Kiến Thành xem ảnh, rồi giãi bày tâm tư.

Lúc chụp ảnh, cô lại chăm chú nhìn hai bé con một cách kỹ càng, Nam Khuê càng cảm thấy hai bé con này rất giống Lục Kiến Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play