Chương 1049

Phương Thanh Liên?

Bao lâu nay cô ta đều không xuất hiện.

Cho nên anh thậm chí còn có ảo giác rằng cô ta đã rời đi, hoặc là biến mất.

Nhưng đúng lúc này cô ta lại trở về?

“Bảo vệ.”

Lục Kiến Thành một câu cũng không nói với Phương Thanh Liên, anh trực tiếp gọi bảo vệ.

Người phòng an ninh nhanh chóng đến.

Lục Kiến Thành nhìn về phía họ, không chút do dự nói: “Mang người phụ nữ này ra khỏi phòng làm việc của tôi, không phải tôi đã nói đưa cô ta vào danh sách đen của công ty rồi sao, lúc nào cũng không được lên? Mấy người làm việc như vậy sao?”

Bảo vệ lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Lục, cô…cô ta là người trợ lí Lâm tự đưa đến, chúng tôi không dám ngăn cản.”

“Được rồi, lập tức mang cô ta đi ngay.”

Lúc này sau lưng vang lên tiếng vỗ tay.

Phương Thanh Liên dựa vào bàn, vừa vỗ tay vừa cười ra tiếng: “Kiến Thành, đã lâu không gặp như vậy mà anh lại trở nên bạc tình bạc nghĩa như thế chứ, anh còn nhớ rõ là tôi đã cứu anh khi còn ở nước ngoài sao?”

Lục Kiến Thành phất tay, nhân viên an ninh ra ngoài trước.

Phương Thanh Liên lập tức nắm lấy cơ hội nói: “Kiến Thành, lúc trước tôi dùng cơ thể mình để cứu anh, tôi cũng không nghĩ bản thân sẽ mang thai, nhưng bây giờ đứa bé đã hơn chín tháng, sắp chào đời rồi.”

“Tôi chỉ có một nguyện vọng, hi vọng anh có thể cho đứa bé này một thân phận, được không?”

Phương Thanh Liên khóc lóc: “Kiến Thành, tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh và Nam Khuê, nhưng tôi đã biết sai rồi.”

“Tôi rất hối hận, cho dù anh muốn làm gì tôi hay muốn tôi làm gì thì tôi cũng đều chấp nhận.”

“Nhưng xin anh nể tình tôi vì cứu anh mà mang thai, thương xót tôi một chút, lúc ấy nhiều người như vậy, tôi không biết cha đứa bé là ai. Bọn họ cũng không muốn phụ trách, nhưng đứa bé này vô tội.”

“Nó chuẩn bị chào đời, tôi không thể để con mình mang danh con hoang mà chào đời được, tôi càng không muốn cả đời này nó bị người khác chế giễu, tôi không cầu mong anh cưới tôi, tôi chỉ muốn cho đứa bé một thân phận.”

Nói xong Phương Thanh Liên không để ý bản thân đã mang thai chín tháng mà trực tiếp quỳ xuống.

Không chỉ như vậy mà cô ta còn cúi người, dùng hết sức dập đầu với Lục Kiến Thành.

Vừa dập vừa khóc: “Kiến Thành, van xin anh!”

“Tôi không xin anh tha thứ cho tôi, chỉ xin anh thương đứa nhỏ.”

“Chỉ cần anh đồng ý, cho dù bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý.”

Nhưng lần này Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt anh bình tĩnh không chút dao động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play