Chương 1045

Anh thở dài: “Xem ra anh không có chỗ đứng nữa rồi, ngay cả một bát tổ yến cũng không có lộc ăn.”

Biết anh ghen tị, Nam Khuê lập tức đi qua, véo mặt anh dụ dỗ.

“Được được, đừng tức giận, tức giận không đẹp trai chút nào.”

Nghe cô nói vậy, tâm trạng Lục Kiến Thành không tốt lên chút nào mà ngược lại càng tệ hơn.

Anh cố ý nhìn bụng Nam Khuê nói: “Hai đứa, hai đứa nhìn đi, mẹ các con không thương cha, cho nên cha mới tức giận.”

“Hơn nữa mẹ các con cũng quá lấy lệ rồi, dỗ cha không có tâm chút nào.”

Nam Khuê nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì buồn cười.

Cô cũng không tiếp tục diễn mà giải thích: “Em nói dì Chu chuẩn bị hai bát vì không ngờ anh và Tư Vũ lại về với nhau, cho nên em mới đưa phần của anh cho Tư Vũ.”

“Con bé gầy đi rất nhiều, em nhìn mà đau lòng, hiện tại em chỉ mong con bé sớm có thể bớt đau buồn vì sự qua đời của ông cụ Lâm, mong con bé có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.”

“Bé con, nghe mẹ giải thích xong cha không còn giận nữa rồi.” Lục Kiến Thành nói.

Lực chú ý bị anh thành công chuyển đi, ánh mắt Nam Khuê cũng nhìn về phía bụng mình.

Đột nhiên cô vỗ đầu một cái, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngày mai là lịch khám thai, thiếu chút nữa em quên mất.”

“Anh đi với em.” Lục Kiến Thành lập tức nắm tay cô nói.

Nam Khuê cười từ chối: “Không cần đâu, với em mà nói, biết tâm ý của anh là em vui rồi.”

“Hai hôm nay anh luôn hỗ trợ ở tang lễ của ông Lâm, chuyện ở công ty chắc chắn chất đống thành núi rồi, nếu như lại đi theo em lãng phí thêm ngày nữa thì chắc chắn anh sẽ phải làm không ngừng nghỉ rất nhiều ngày.”

“Em không muốn anh vì nghỉ một ngày mà tốn thêm nhiều ngày khác, hơn nữa em cũng không phải búp bê, dì Chu cũng nói rồi, dì ấy sẽ đi với em.”

Lục Kiến Thành vui mừng vuốt tóc cô: “Khuê Khuê của anh càng ngày càng biết thông cảm.”

“Ngược lại anh lại không thể chia sẻ gì với em, em mang thai mệt mỏi như vậy mà.”

Nam Khuê thuận thế dựa đầu vào ngực anh: “Không cần, với em mà nói, anh bên cạnh bầu bạn đã chính là món quà lớn nhất.”

Trải qua nhiều như vậy mà cô vẫn còn có thể ở bên cạnh anh, Nam Khuê cảm thấy đây đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất.

Ngày hôm sau Nam Khuê và dì Chu đến bệnh viện.

Không thể không nói, người ở khoa phụ sản rất nhiều.

Hơn bảy giờ Nam Khuê và dì Chu đã đến, nhưng nơi này vẫn rất đông.

May là nhân viên bệnh viện có một số phúc lợi, ví dụ như không phải xếp hàng.

Cho nên Nam Khuê rất nhanh đã được vào.

Hôm nay kiểm tra thai rất nhanh, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng nói tất cả đều ổn.

Lúc ra ngoài, dì Chu vui vẻ bấm đốt ngón tay: “32 tuần, bình thường 40 tuần sẽ sinh, nói cách khác, khoảng hai tháng nữa là chúng ta có thể gặp bé con rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play