Chương 1036

“Để cô ấy vào đi.” Nam Khuê nói.

Lúc này, Lục Kiến Thành chỉ có thể để Lâm Tư Vũ vào trong.

Vừa nhìn thấy Nam Khuê, nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của cô, cuối cùng Lâm Tư Vũ cũng kích động mà rơi lệ.

“Cảm ơn cô, Nam Khuê, cảm ơn vì cô đã không sao.”

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đi sau khi gặp được cô, thế nên tôi sẽ giữ lời hứa của mình.”

Dứt lời, Lâm Tư Vũ đi ra ngoài cửa.

“Đợi chút.” Bỗng nhiên, Nam Khuê cất tiếng gọi cô ấy lại.

Đồng thời cô nhìn Lục Kiến Thành, dùng giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng để giải thích: “Kiến Thành, em biết là có thể anh đã hiểu lầm rồi, thật ra hôm đó em bị ngã không hề liên quan gì đến cô Lâm.”

“Cô ấy không có đẩy em, cũng không có hại em, đó thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

“Cô nói gì?” Lâm Tư Vũ mở to miệng ra, còn mở to cả hai mắt, thật sự không dám tin mà đưa mắt nhìn Nam Khuê.

Nếu không phải chính tai cô ấy nghe thấy, cô ấy thật sự không thể nào tin vào những gì mình đã nghe được.

Nam Khuê vậy mà lại giúp cô ấy rửa sạch nghi ngờ.

Nhưng mà, sao lại như thế chứ?

Chỉ cần cô cứ khư khư chắc chắn rằng cô ấy đẩy cô xuống, như thế thì cả đời này, Kiến Thành sẽ hận cô ấy thấu xương.

Rõ ràng cô có thể ung dung và thản nhiên giải quyết triệt để người tình địch này, tại sao còn muốn giúp cô ấy chứng minh trong sạch chứ?

Nhìn thấy Lâm Tư Vũ ngây người ra, Nam Khuê nói tiếp: “Cô không cần bất ngờ, cũng không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ nói những chuyện mà mình nên nói thôi.”

“Tôi đã từng nếm trải mùi vị bị người khác hiểu lầm rồi, thế nên tôi không muốn để hiểu lầm xảy ra tiếp nữa.”

“Hơn nữa…”

Nam Khuê vẫn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lâm Tư Vũ nhào đến ôm lấy cô.

Sau đó khóc lớn.

“Hu hu, Nam Khuê, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ giúp tôi chứng minh trong sạch, mấy năm nay, tôi vẫn luôn buông thả, trong mắt mọi người, tôi là một đại tiểu thư vừa sống buông thả vừa thích gây chuyện. Ngoại trừ ông nội ra thì chưa từng có ai bao dung tôi cả.”

“Bọn họ chỉ luôn chỉ trích tôi mà thôi, cảm ơn cô, ngoài ông nội ra, cô là người đầu tiên bao dung tôi.”

Nam Khuê đưa cho Lâm Tư Vũ một tờ khăn giấy.

Đồng thời nói: “Tôi không có vĩ đại như cô nói đâu, tôi chỉ không thể làm chuyện trái với lương tâm mình mà thôi.”

“Huống chi…” Cô khẽ sờ bụng, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Kể từ khi có con, tôi càng phải trở thành một tấm gương tốt cho chúng nó.”

“Hơn nữa, Kiến Thành đã nói cho tôi nghe về chuyện của cô rồi. Tôi thừa nhận, lúc tôi bị ép phải rời xa nơi này, tôi đã từng trách cô vô số lần, cũng đã từng hận cô. Nhưng khi tôi trở về bên cạnh Kiến Thành, cảm giác của tôi dành cho cô ngoài cảm ơn ra thì vẫn chỉ là cảm ơn mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play