Chương 1021
“Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng rồi, mọi người yên tâm, con và em bé đều rất ổn.”
Nam Khuê lập tức đưa tấm phim siêu âm B cho Vân Thư: “Mẹ, hôm nay con vừa làm kiểm tra tổng quát, đây là phim siêu âm 4D của hai bé con, mẹ xem đi ạ.”
Bác gái Chu cũng lập tức nghiêng người qua xem.
Sau đó hai người cứ ôm tấm phim siêu âm, xem không rời tay.
Vừa đi, Vừa thảo luận.
Lục Kiến Thành đỡ Nam Khuê đến bàn, là một chiếc bàn to đầy đồ ăn mà Nam Khuê thích.
Vân Thư và bác gái Chu vẫn đang xem tấm phim siêu âm đó .
Lục Kiến Thành cười cười nói: “Phụ nữ bọn em ấy à, đều là khẩu thị tâm phi, con thấy mọi người đều trông ngóng đứa bé trong bụng, mà bỏ qua luôn mẹ của chúng.”
Bác gái Chu lập tức đáp lời: “Xem tôi này, vui đến hồ đồ luôn rồi, trong bếp còn có tổ yến cho thiếu phu nhân, tôi sẽ mang lên ngay.”
Rất nhanh, bác gái Chu liền mang tổ yến đã hâm nóng lên cho Nam Khuê.
“Cảm ơn bác gái Chu, làm phiền bác rồi.”
“Không phiền, không phiền, thiếu phu nhân, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ trưng cho cô ăn, đảm bảo hai tiểu thiếu gia được sinh ra đều trắng trắng mềm mềm, như trứng gà bóc luôn.”
Nam Khuê cười hỏi: “Bác gái Chu, sao bác biết là con trai ạ?”
“Chẳng có cơ sở khoa học nào cả, đó chỉ là trực giác của tôi thôi, nhưng mà, mọi người đừng xem thường trực giác của tôi, rất chuẩn đó, năm đó khi phu nhân mang thai, tôi vừa nhìn liền nghĩ là con trai, kết quả sinh ra là một tiểu thiếu gia thật.”
Mấy người cười cười nói nói, Nam Khuê ăn xong bữa cơm trong sự vui vẻ đầy ắp tiếng cười.
Lên tầng hai, cô mở cửa phòng ngủ.
Khi nhìn khung cảnh quen thuộc, Nam Khuê cảm thấy có chút xúc động.
Khi rời khỏi đây, cô đã nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội được trở về nơi đây nữa.
Không ngờ, quay đi quay lại, cô vẫn là trở về nơi đây.
Đột nhiên cánh của đóng lại.
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lục Kiến Thành tiến vào.
Anh từ đằng sau, ôm trọn Nam Khuê vào trong lòng.
Anh tựa nhẹ đầu vào vai cô, âm thanh nói ra vô cùng trầm thấp gợi cảm.
“Khuê Khuê, anh đã đợi cả một ngày.”
“Đợi một ngày gì cơ?” Nam Khuê thắc mắc.
“Buổi sáng, thời gian của em là dành cho các con, buổi trưa là giờ để em ngủ, vừa nãy là thời gian cho tất cả mọi người. Chỉ có bây giờ, thời gian của em mới dành cho anh, hoàn toàn thuộc về một mình anh.”
Lục Kiến Thành nói rồi, ấm áp vuốt ve khuôn mặt của Nam Khuê.
Hai người thắm thiết ôm lấy nhau.
Nam Khuê đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, an ủi: “Trái tim em là của anh, từ trước đến nay, đều luôn là của anh.”